Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 513: Bánh khoai lang(2)

Chương 513: Bánh khoai lang(2)
Chương 513: Bánh khoai lang(2)
Và như thế, ban đầu Liễu Tú Nga gom một ít trứng gà từ nhà mẹ đẻ và người thân đưa cho Mạc Như đi bán nhưng hiện tại lại không gom được.
Cũng chỉ có đại đội Tiên Phong chưa mở trang trại nuôi gà nên các xã viên vẫn có trứng gà trong tay nhưng không nhiều.
Đinh Lan Anh vội lắc đầu: “Không phải, không phải, những thứ em chia cho chị đều đủ dùng, không thiếu gì cả.” Chị ta cười nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ là đến tìm em tán dóc thôi, em ra ngoài đừng đi ra một mình, những thôn gần như thôn Khám gia hay thôn Giả gia gì đó đừng có đi, bọn họ lộn xộn lắm.”
Mạc Như cười nói: “Em không có đến đó.”
Thực ra, cô chỉ biết thôn Giả gia, không biết thôn Khám gia ở đâu.
Đinh Lan Anh không nói gì thêm, chị ta chào tạm biệt cô rồi về, về nhà thấy Vương Ngọc Cần đang đợi chị ta.
Vương Ngọc Cần vội nghênh đón chị ta: “Thế nào rồi?”
Đinh Lan Anh nói: “Chắc là không đi đến đó, thôn Khám gia xa như thế, Sỏa Ni sẽ không đến đó đâu.”
Vương Ngọc Cần thở dài, nói: “Tuyệt đối đừng đi, súc sinh đó chẳng phải thứ gì tốt lành, nếu gặp phải Sỏa Ni chắc chắn sẽ có ý nghĩ xấu xa.”
Đinh Lan Anh cười nói: “Không sao! Tôi đã hỏi rồi. Sỏa Ni không đi đến nơi đó, cô ấy đi xa đều đi cùng mẹ của Lan Tử Nhi, thường ngày thì đi loanh quanh gần nhà chúng ta.”
...
Đến tối, Mạc Như xuống hầm cán bông, nếu cô cảm thấy hơi mệt thì đi lên vận động chút rồi tiếp tục làm bánh khoai lang.
Có không gian giúp đỡ, tốc độ của cô nhanh ít nhất là gấp mấy lần so với thủ công, ít nhất là sẽ không mệt mỏi đau nhức lưng cánh tay co giật giống như thủ công, không kiên trì tiếp được.
Cô vừa làm bánh khoai lang vừa trò chuyện với con gái, Chu Thất Thất ngủ lúc nào không hay.
Cô cảm thấy đêm khuya rồi, cô cất đồ vào rồi xếp bánh khoai lang đã làm xong ở bên ngoài nơi không có người chú ý, bánh khoai lang màu vàng đen giống những viên đá và gạch sống, đặt ở bên trong người khác không để ý. Ban ngày, mặt trời rất tốt, khí khậu khô, gió lại to, những chiếc bánh khoai lang kia qua mấy hôm nữa sẽ khô cứng, đến lúc đó có thể xếp chồng lên.
Trong nhiều ngày, cô đến sông Ngũ Long để nấu khoai lang, làm bánh khoai lang, phơi khô bánh khoai lang. Cô mang về những chiếc bánh khô một nửa và tiếp tục phơi, phơi khô xong sẽ xếp bên ngoài bức tường đầu chái nhà gian phía đông nhà cô.
Ở đó chất rất nhiều rơm và cây ăn quả nhỏ, cũng khá là bí mật, hơn nữa trong sân nhà cô trồng cải thảo và cải bó xôi, chỉ có con đường lát gạch giữa sân thường thì người ta đến nhà cô không thể đi lung tung nên bánh khoai lang chất ở đó cũng khá an toàn.
Thu xong bánh khoai lang đã phơi khô, cô phát hiện khoai lang vẫn còn rất nhiều trong không gian.
Thì ra khoai lang mấy hôm nay đã nấu của cô cũng cơ bản nhặt ở khắp các nơi, còn để trong không gian cũng chẳng động vào.
Nghĩ đến điều này cô thấy hơi lo lắng, bao giờ mới có thể làm bánh khoai lang với số lượng lớn? Một người thì không đủ sức, có không gian để dự trữ nhưng không thể giúp nấu khoai lang, làm bánh khoai lang và phơi khô, vẫn cần rất nhiều nhân lực mới được.
Cô quyết định đi tìm Trương Thúy Hoa bàn bạc.
Hiện tại, phụ nữ trong thôn được chia thành mấy nhóm người làm công việc riêng lẻ, cơ bản cũng không nhàn rỗi.
Trương Thúy Hoa dẫn theo vài người xử lý cao lương được chuyển về, trước hết dùng con dao nhỏ gột vỏ ra, cắt gọt để nó trơn láng, phơi khô xong thì dùng để đan mành.
Mành cao lương cũng là vật dụng gia đình quan trọng của bọn họ, dùng để trữ lương thực và kẹp câu đối...
Trương Thúy Hoa đang cùng Lý Quế Vân ở bên cạnh gọt vỏ cao lương, vừa làm việc vừa kề tai nói nhỏ.
Lý Quế Vân vẻ mặt cau có, gọt vỏ cao lương :“Cũng xui quá, lại gặp phải chuyện này.”
Trương Thúy Hoa tức giận nói: “Mấy tên khốn nạn này, bảo bọn họ ở nhà thu hoạch hoa màu không cần luyện sắt thép, bọn họ thì hay rồi, chỉ gây hại cho dân. Sao không có ai quản? Mọi người cùng nhau đến công xã tố giác đi, không tin không tố giác được ông ta.”
Lý Quế Vân thở dài: “Chỉ sợ không thể trị được ông ta còn khiến ông ta mang hận, sau này lại nghĩ cách gây tai vạ, những người phụ nữ ở những thôn bị ông ta gây tai vạ chưa đến hai mươi cũng phải mười người, không ai dám tố giác cả. Nghe nói, trước đây có cô con dâu tố giác nhưng không tố giác được, cả gia đình bị ông ta hành cho không sống nổi, cô con dâu đó cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, còn bị ba mẹ chồng và chồng chê bai oán trách, sau đó cô ấy nhảy sông tự tử.”
Một tiếng rắc, con dao của Trương Thúy Hoa bỗng chặt đứt cao lương, bà oán hận nói: “Tên súc sinh này nếu không có ai quản thì sau này lại coi trời bằng vung, nếu mà Yến Nhi và ba mẹ cô ấy đi đến công xã...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận