Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 899: Tự làm tự chịu (3)

Chương 899: Tự làm tự chịu (3)
Chương 899: Tự làm tự chịu (3)
Mạc Như nhẹ nhàng dỗ dành cô bé, “Con gái ngoan, không được vô lễ như thế, người ta ngu ngốc đến mức gây sự, nói không chừng cũng không tốt.”
Giả Tồn Phóng: Cô mới là kẻ ngốc, cả nhà các người đều là kẻ ngốc, ông đây vừa nhìn thấy rồi!
Kết quả là sau mấy hồi lên xuống, vẫn là gọi người khác lên xem, trên đó không có ngọc mễ!
Cuối cùng Giả Tồn Phóng nhất quyết yêu cầu dỡ bỏ tất cả các tấm ván áp mái xuống.
Chu Minh Dũ vốn đã rất không vui và noí với Thôi Phát Trung: “Thôi thư ký, các ông như thế này tôi thực sự nghĩ rằng các ông ở đây là cố tình tìm gốc rạ, tôi phải đi đến công xã cáo trạng.”
Thôi Phát Trung thực sự không thể nói gì bởi vì ông ta thực sự không nhìn thấy bắp ngô, Giả Tồn Phóng sẽ không mắc chứng cuồng loạn, thần kinh chứ.
Cuối cùng, Chu Minh Dũ lại một lần nữa vui lòng mà gỡ một tấm ván nữa xuống để hai người cùng nhau xem.
Kết quả vẫn là không có!
Giả Tồn Phóng sắp phát điên lên rồi!
Hắn ta rõ ràng là nhìn thấy rồi, có rất nhiều, ít nhất cũng có khoảng ba nghìn cân.
Hắn ta xác nhận với tất cả những người đã lên đó, và tất cả đều lắc đầu nhìn hắn ta với ánh mắt thương hại.
Hắn ta bảo mọi người nhìn từ dưới lên xem thử, nhìn xuyên qua khe hở trên tấm ván để xem họ có nhìn thấy không.
Nhưng đáng tiếc là có chiếu đóng đinh giữa các ván với nhau để chắn bụi nên không nhìn thấy gì.
Cuối cùng Giả Tồn Phóng nhất định gỡ tất cả các tấm ván xuống.
Thôi Phát Trung hai mắt đỏ ngầu, vỗ vai anh, “Thư ký Giả, không có chính là không có, cũng không thể ăn không nói có được.”
Giả Tồn Phóng thấy họ không tin mình lo lắng đến mức mặt đỏ tía tai, động mạch chủ ở cổ phồng lên, cảm giác như mình sắp lên cơm đau tim!
Chu Minh Dũ cũng chủ động để bọn họ xuống dưới hầm xem, để khỏi phải nghĩ ngợi mà quay lại xem.
Tự nhiên là cũng không có gì.
Cuối cùng, Thôi Phát Trung không còn cách nào khác ngoài việc, lệnh rút lui.
Giả Tồn Phóng vẫn không chịu, Hắn ta thực sự, thực sự, thực sự nhìn thấy có mấy nghìn cân bắp ngô ở phía trên mà, làm sao có thể không có chứ!
Lẽ nào những người khác đều mù, không nhìn thấy?
Sau khi ra khỏi nhà Mạc Như, Giả Tồn Phóng vẫn lẩm bẩm nói: “Cái quái gì thế, gặp quỷ rồi, thật sự thấy quỷ rồi!”
Thôi Phát Trung liếc hắn ta một cái, “Thư ký Giả, không cần vội vàng, ngày tháng còn dài mà, chắc chắn sẽ luôn có cơ hội.”
Lúc này có người đề nghị, “Có cần đóng cửa nhà ăn của họ mấy ngày không?”
Thôi Phát Trung lắc đầu, Nếu như Liễu Hồng Kỳ ủng hộ tìm kiếm, vậy anh ta sẽ bằng lòng cho đại đội tiên phong cũng ngừng ba ngày, nhưng tiếc là Liễu Hồng Kỳ không ủng hộ. Buộc nhà ăn ngừng nấu ăn là biện pháp cuối cùng, thậm chí có hơi tàn nhẫn. Đối phó với những đại đội không có địa vị kia còn được, đối phó với đội sản xuất tiên phong e là sẽ xảy ra chuyện, ngược lại rước họa vào thân, không hay!
Giả Tồn Phóng vội vàng, “Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, lẽ nào chúng ta đến đây vô ích, không được việc gì ư?”
Hắn ta lúc vội vàng có chút không để ý, Chu Bồi Cơ và Chu Thành Liêm mấy người luôn đi theo lúc gần lúc xa, đương nhiên là dám sát bọn họ, tránh cho bọn họ tiện gió bẻ măng lấy đồ của đội sản xuất, một cái cây một cọng cỏ cũng không được!
“Thư ký Giả, lẽ nào trước khi mọi người đến đã nhận định chúng tôi giấu lương thực và nhất định có thể tìm thấy ư? Nếu không tìm thấy thì thật lãng phí thời gian sao? Cậu không phải là muốn hãm hại chúng tôi chứ, nếu như thế thì đội trưởng chúng tôi cùng anh đi lên xã nói cho ra lẽ!” Chu Bồi Cơ tai thính, nghe thấy Giả Tồn Phóng nói thế liền tức giận.
Giả Tồn Phóng đã tự mình nhìn thấy bao nhiêu là bắp ngô mà không ai nhìn thấy, kể cả Thôi Phát Trung. Hắn ta lo lắng vò đầu bứt tai, cồn cào trong lòng, lửa giận như ôm một nồi than hồng trong lồng ngực. Giờ phút này, bị đám người Chu Bồi Cơ xỉ nhục, xem thường, cơn giận lập tức xông lên đỉnh đầu.
“Tôi rõ ràng đã nhìn thấy các người cất giấu, còn không thừa nhận!”
Hắn ta một mực khẳng định, vu khống, Chu Thành Liêm và những người khác lập tức không bằng lòng mà đều chạy đến để lý luận với hắn ta.
Còn Thôi Phát Trung cùng những người khác đều xác nhận là không nhìn thấy, nhất thời không có cách nào giúp được Giả Tồn Phóng tranh luận, ở cùng bọ họ mà im lặng trong mấy phút, Giả Tồn Phóng đã bị Chu Bồi Cơ mấy người công kích cho tan tác, tơi bời.
Chu Bồi Cơ trực tiếp cười nhạo hắn ta, mắt đã không tốt, tâm trí đầu óc còn bất chính, còn có chứng rối loạn ảo tưởng thì làm sao có thể tiếp tục đảm nhiệm thư ký đại đội chứ?
Cơ bản không thể làm được mà!
“Các người, các người...ngươi!” Giả Tồn Phóng mặt càng ngày càng đỏ, cả người run lên, chỉ cảm thấy tim như bị bóp thành quả bóng, đột nhiên thắt lại khiến hắn đau đớn thét lên một tiếng và sau đó hắn cảm thấy lạnh khắp người. Trước mắt càng ngày càng tối đen lại, thân thể càng ngày càng lạnh, thậm chí cảm nhận được máu như ngừng chảy rồi, tim cũng ngừng đập…
Bạn cần đăng nhập để bình luận