Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1179: Bảo vệ 2

Chương 1179: Bảo vệ 2
Cạo nửa đầu tôi ư?
Khuôn mặt xinh đẹp của Phó Trân hiện lên nét tàn ác, cây kéo trong tay nửa mở nửa khép, xoẹt xoẹt, cắt phăng mớ tóc mà Mạc Như đang túm lấy.
Mạc Như thấy kinh tởm, cô vội buông tay, một mớ tóc bay xuống.
Nhìn thấy một mớ tóc bồng bềnh trên mặt đất, Hà Mai gào thét như gặp ma: “Tóc của tôi, tóc của tôi.”
Mái tóc của cô bị cắt trụi để lộ một mảng da đầu lớn, trông khôi hài khiến nhiều người không nhịn được cười.
Hà Mai làm sao chịu nổi nỗi nhục nhã này, cô ta kêu la thảm thiết, vừa khóc vừa ôm đầu chạy đi.
Lý Ngạn nhìn Phó Trân một lúc, anh ta không đuổi theo Hà Mai mà quay người rời đi.
Phó Trân xua tay nói với những người khác: “Giải tán đi, ai làm việc nấy đi.”
Vốn dĩ tâm trạng cô ấy cũng không tốt, nhưng lúc này nhìn thấy Mạc Như và Chu Minh Dũ, mây mù trong lòng tôi đột nhiên tan biến như thể nhìn thấy ánh sáng.
Không nói được lý do tại sao, dù sao thì đây cũng chỉ là cảm giác.
Cô ấy kéo tay Mạc Như, vui mừng nói: “Sao hai người lại đến đây?”
Mạc Như cười nói: “Chẳng phải đã lâu không đến rồi sao, mang đến tặng thịt gà giống mới cho mọi người ăn.”
Được sự giúp đỡ của các giáo viên và học sinh viện nghiên cứu khoa học, trại nuôi gà đã cho ra lứa gà thịt mới, đẹp và được rất nhiều người yêu thích, một lứa mới xuất chuồng.
Phó Trân dắt bọn họ đến văn phòng của mình.
Cô ấy ở chung văn phòng với chủ nhiệm Thiền, anh Tùy và hai người khác, gần đây chủ nhiệm Thiền bị Hà Mai và những người khác cạo trọc đầu vừa đi làm vừa bị đánh. Mâu thuẫn hôm nay giữa Phó Trân và Hà Mai cũng là do Hà Mai muốn đánh chủ nhiệm Thiền, Phó Trân không chịu được nên mỉa mai Hà Mai vài câu, kết quả là khiến cho Hà Mai tức giận, cô ta bắt đầu huy động người khác đánh Phó Trân.
Mạc Như và Chu Minh Dũ đi theo Phó Trân vào văn phòng, lần lượt chào hỏi các bác sĩ khác, mấy năm nay họ cũng đã quen với những người khác trong văn phòng, nhất là bác sĩ Thiền, năm đó là người đầu tiên mua trứng gà của cô.
Vì vậy, Mạc Như đặc biệt rất quan tâm đến bà ấy.
Lẽ ra chủ nhiệm Thiền sắp về hưu, nhưng hiện tại bị dồn ép không thể về hưu được và phải ở lại đây. Vốn có chút kiêu ngạo, hiện tại gặp chuyện bỗng chốc như già thêm mấy tuổi, mái tóc hoa râm, lưng hơi gù, bà ấy ngồi đó với vẻ mặt đờ đẫn.
Ân cần hỏi han vài câu, Phó Trân chào hai người rồi đi ra ngoài: “Nhà hàng quốc doanh chuyển ra bên ngoài rồi, chúng ta đi ăn một bữa đi, nhất định phải thử món ruột heo ram mặn và bánh mì kẹp thịt lừa, rất ngon.”
Mạc Như lo lắng nói: “Còn chưa đến giờ tan làm.” Cô cảm thấy trong lòng Phó Trân như lửa đốt, hành động như thể không sao đâu.
“Không sao, tôi thay ca.” Phó Trân cười cười, nắm tay Mạc Như, cười so với trước còn khoa trương hơn.
“Không sao, tôi đổi ca.” Phó Trân cười, choàng tay Mạc Như, cười tươi hơn trước đây.
Chu Minh Dũ và Mạc Như rất quan tâm đến chuyện của phó bí thư: “Phó Trân, phó bí thư có sao không, có thể đón về chăm sóc trước không?”
Tuổi tác cũng lớn rồi, bị phe giành quyền đánh đập, mắng chửi, những điều này còn nhục nhã hơn so với bị giành quyền, phó bí thư chưa chắc có thể chịu đựng được.
Nghĩ đến những cống hiến to lớn, ba năm hay chống cực hữu đều bình an vô sự, lúc này lại đột nhiên trở thành đối tượng bị đánh, tâm lý và thể diện đều gặp trở ngại.
Phó Trân nói: “Mọi người yên tâm, ba tôi không yếu đuối như thế đâu. Nếu ông ấy không có bản lĩnh thì năm đó đánh quân xâm lược, đánh ngụy quân đã bị giết chết từ lâu rồi.”
Nói là như thế, nhưng trước giờ luôn là người ở địa vị cao hiện tại lại bị người khác kéo xuống làm nhục các kiểu, hầu hết mọi người đều không thể chịu đựng được.
Chu Minh Dũ nói: “Ngày mai tôi và Mạc Như chạy đến thôn một chuyến, phối hợp với Khâu Lỗi.”
Phó Trân cười: “Vậy cảm ơn hai người nhiều, vẫn là hai người tốt, chưa từng nhận ân huệ gì của phó bí thư nhưng vẫn muốn giúp ông ấy.”
Cả đời này phó bí thư đã từng cứu rất nhiều người, tiếp tế cứu trợ rất nhiều người, nhưng không có mấy người dám xông lên vào lúc này.
Mạc Như an ủi cô ấy: “Cô đừng lo, phó bí thư sẽ không sao đâu.”
Cô nhìn ra được Phó Trân không phục, trong lòng còn oán hận, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, vậy nên cười nhiều hơn so với trước, nụ cười xinh đẹp kèm theo một sự mỉa mai cay độc.
Tuy nhiên, nụ cười của Phó Trân rất đẹp, cô ấy tươi sáng và hấp dẫn hơn trước, phát huy một trăm phần trăm khí chất vốn đã quyến rũ của cô ấy.
Về vấn đề hôm nay, Chu Minh Dũ sớm đã đoán được.
Anh có tính cách thận trọng, mấy năm trước cũng suy nghĩ đến chuyện Phó Trân sẽ làm người khác đỏ mắt, Phó Trân thích đọc sách nước ngoài, thích ăn mặc đẹp, được nhiều người tán thưởng nhưng cũng không ít người ganh tị. Vì vậy, từ sáng sớm anh đã bảo Mạc Như bắt đầu tác động biến đổi ngầm đến Phó Trân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận