Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 720: Nguồn gốc ân oán (4)

Chương 720: Nguồn gốc ân oán (4)
Chương 720: Nguồn gốc ân oán (4)
Gia sản bị phá hơn một nửa.
Mấy năm sau, ông Mạc bị tức mà chết.
Cũng may, sau khi ba mất, Mạc Văn Uyên đã nhanh chóng tỉnh ngộ, lấy lại tinh thần, không đi ra ngoài nữa, mà ở nhà dạy dỗ con trai, chăm chỉ cày cấy, nhà họ Mạc chết đi sống lại.
Còn sản nghiệp bị phá hoại, một phần lớn là bị Thôi Lập Nhân vơ vét, khi ông Mạc vừa mất, Mạc Văn Uyên vẫn chưa đứng lên, ông ta đã nhanh chóng phát triển nhà mình thành nhà giàu thứ hai trong Mạc Gia Câu.
Sau đó, Mạc Chương Tông, con trai của Mạc Văn Uyên khá lên, tất nhiên là trấn áp nhà họ Thôi xuống.
Đến thời Thôi Phát Hậu, cháu trai của Thôi Lập Nhân, có thể gọi là tre gà măng mọc, giở trò khôn vặt còn hơn cả Thôi Lập Nhân, ra nước ngoài du học hai năm.
Khi quân Nhật xâm lược Trung Quốc, ông ta quay về và chuyển mình thành một phiên dịch viên tiếng Nhật.
Nhưng nhà họ Thôi vẫn che giấu, giả vờ nói cháu trai ở bên ngoài tham gia cách mạng.
Nhưng mỗi lần người Nhật đến đều không làm hại gia đình họ.
Mạc Chương Tông dẫn theo con trai cả thu thập được không ít chứng cứ giao cho Đàm Anh Kiệt, nhờ Đàm Anh Kiệt giao cho Đảng xử lý kẻ hán gian này.
Sau đó, Đàm Anh Kiệt một đi không trở lại, chuyện này cũng bỏ mặc.
Sau đó, khi chiến tranh chống Nhật kết thúc và cuộc nội chiến bắt đầu, đồng thời cũng tiến hành càn quét, phong trào cải cách ruộng đất bắt đầu rầm rộ, chống lại bọn thổ phỉ và thổ hào xấu phân chia ruộng đất.
Nhà họ Mạc bị lật đổ.
Nhà họ Thôi chẳng những không bị càn quét, chống thổ hào, ngược lại còn trở thành người có công với cách mạng, bởi vì bọn họ nói luôn âm thầm ủng hộ hoạt động kháng Nhật, hơn nữa còn đưa ra rất nhiều chứng cứ.
Lúc này, Thôi Phát Hậu biến hóa nhanh chóng, trở thành cán bộ quân đội, hơn nữa còn được phái đến huyện Cao Tiến tham gia phong trào cải cách ruộng đất.
Nhà họ Thôi chủ động quyên ruộng đất cho chính phủ nên sản nghiệp nhà ông ta chẳng những không bị thu sạch, mà ngược lại còn chiếm sản nghiệp nhà họ Mạc làm của riêng.
Dưới sự ủng hộ của Thôi Phát Hậu, em trai Thôi Phát Trung làm bí thư đại đội, đề bạt cả nhà làm cán bộ lớn nhỏ, kiểm soát vững chắc quyền lực chính của Mạc Gia Câu.
Lúc này, vô tình biết được nhà họ Mạc đã biết chuyện anh trai ông ta làm phiên dịch viên, Thôi Phát Trung lập tức báo cho Thôi Phát Hậu, Thôi Phát Hậu chỉ thị Thôi Phát Trung và những người khác phải tàn nhẫn chỉ trích và trả thù.
Thôi Phát Trung đe dọa dụ dỗ, lôi kéo dụ dỗ đứa trẻ như Mạc Ưng Long, làm hành động gọi là tố giác người thân vi phạm phản cách mạng.
Ông nội Mạc Chương Tông đã bị đánh chết chỉ vì muốn nói chuyện này ra.
Bọn họ đánh nhà họ Mạc thành địa chủ phản cách mạng, nói anh cả Mạc Thụ Nhân bí mật hoạt động gián điệp, cho dù có nói gì cũng căn bản không có ai tin, ngược lại còn bị người ta nói muốn bôi nhọ người có công với cách mạng Thôi Phát Hậu.
Sau đó, anh cả Mạc Thụ Nhân và con trai cả Mạc Ưng Xương bị bắt đến nông trường cải tạo lao động, xưởng đào than, đào đá.
Bác gái Liễu Di Quân cũng là tiểu thư trong xã hội cũ, đoan trang xinh đẹp, Thôi Phát Hậu trở về thăm người thân tiện thể chỉ đạo công việc nhìn thấy, tên súc sinh này đã đột nhập vào nhà với danh nghĩa bắt gián điệp để làm nhục bác gái.
Bác gái treo cổ tự tử ngay trong đêm.
Nói đến đây, Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân đã khóc không thành tiếng rồi.
Mạc Như cũng nước mắt giàn giụa, cảm giác hai hôm nay đã khóc hết nước mắt cả đời này của mình, sắp biến thành dòng nước sông Hoàng Hà rồi.
Cuối cùng, Mạc Thụ Kiệt lau nước mắt, nói nhỏ: “Anh hai của con, thực ra không có xấu xa như mấy đứa nghĩ. Dù sao lúc đó nó vẫn còn nhỏ, trẻ người non dạ dễ bị người ta lừa gạt, làm ra những hành vi mấy lý trí, vì tình có thể tha thứ được. Sau này, ba và mẹ con đã mấy lần thoát chết đều là do nó cứu, chúng ta… phải cảm ơn.”
Mạc Như gật đầu: “Ba, con nhớ rồi, sau này sẽ khách sáo hơn với anh hai.”
Mạc Thụ Kiệt nói tiếp: “Cũng không cần biểu hiện quá gần gũi, cứ coi như không biết gì cả, tất cả như bình thường là được, trước kia làm thế nào thì cứ như thế đó, các còn mắng nó mấy câu thì nó cũng thế thôi.”
Mạc Như: “Dạ.”
Nói đến đây, Mạc Thụ Kiệt khựng lại, dường như ông ấy muốn nói điều gì đó nhưng không biết làm sao mở lời.
Thẩm Thục Quân nói: “Sỏa Ni, có việc này con đừng để trong lòng. Con và Thôi Công Bình cũng không phải đính ước từ bé. Khi con còn nhỏ, nhà cậu ta đói, chúng ta cứu tế nhà cậu ta năm mươi lương thực. Mẹ cậu ta khăng khăng nói muốn báo đáp nhà ta, còn nói cái gì mà xem Công Bình như là chồng con nuôi dưỡng từ bé, đương nhiên cha con không đồng ý. Sau này nhà ta bị đánh đập, mẹ cậu ta cũng không nhắc đến nữa. Chắc bây giờ thấy con là chiến sĩ thi đua nên bắt đầu nói năng linh tinh. Minh Dũ nghe thấy nhất định không vui, con nên nói chuyện với nó nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận