Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 540: Nhảy sông

Chương 540: Nhảy sông
Chương 540: Nhảy sông
Trương Cấu mỉa mai, nói: “Ai mà biết khi nào các người đòi? Các người cũng không đến báo một tiếng. Hơn nữa, sao tôi nghe nói các người cơ bản không có cách nào, cứ luôn vô dụng tự nhận mình xui xẻo, còn nói muốn đưa Yến Nhi đến đây một thời gian rồi gả đi? Tôi đâu có nghe nói là các người muốn đòi bồi thường.”
Khi Khám Nhật Sơn đang yên ổn, các người không dám đánh rắm một cái, xui thì cũng xui rồi, lúc này Khám Nhật Sơn lật đổ, các người lại hăng hái.
Các người không thể vu vạ cho chiến sĩ thi đua của chúng tôi được.
Đinh Lan Anh cũng nói: “Có thế nào cũng không thể trách chúng tôi được, khi Khám Nhật Sơn đang yên ổn, sao các người không tìm hắn gây sự? E là cũng không dám, lúc này nói những lời như thế có ích gì?”
Lưu Bình chơi xỏ lá, nói: “Ai nói chúng tôi không tìm hắn làm ầm ĩ? Chúng tôi đang chuẩn bị đi làm ầm ĩ đây, đâu ngờ bị các người làm hỏng rồi. Tất nhiên là các người phải bồi thường cho chúng tôi rồi.”
Mạc Như đứng ở gian nhà chính không lên tiếng, lúc này cô chợt hỏi: “Các người muốn tôi bồi thường thế nào?”
Trừ khi thời gian quay ngược trở lại, chỉ sợ cũng không cách nào đền bù một cô con gái hoàn mỹ không tỳ vết.
Lưu Bình nói: “Vì chuyện này nên cô được đánh giá là kiểu mẫu phụ nữ, chắc chắn là sẽ có phần thưởng, đến lúc đó cô trao hết phần thưởng cho chúng tôi. Ngoài ra, còn phải đưa cho chúng tôi một trăm tệ, năm trượng vải, hai mươi cân bông lót, còn có...”
“Phụt!” Trương Cấu phun lên mặt cô, cô nghĩ là bông và vải bông của chúng tôi dễ có vậy à?
Lần trước, chiến sĩ thi đua bông cũng mới được có năm trượng vải, cô thì hay rồi, muốn lấy hết, sao mặt dày đến thế?
Trương Thúy Hoa cười nói: “Hôm nay cũng coi như tôi đã mở mang kiến thức, đúng là chịu thua.”
Lý Quế Vân ngại ngùng không ngẩng đầu, gọi chị gái bà ấy đi, còn bọn họ ở lại, bà ấy đi cũng không được, ở lại cũng không được, chả trách phải tìm một khe tường chui vào.
Đinh Lan Anh đỡ bà ấy: “Dì! Dì về nhà ăn cơm trước đi.”
Chị ta đỡ Lý Quế Vân ra ngoài, Lý Quế Vân còn liên tục khóc lóc xin lỗi.
Đinh Lan Anh nói: “Mẹ cháu đã nói không trách dì, dì đừng nghĩ ngợi nhiều, ai cũng phải sống qua ngày, chúng ta ngày nào cũng cùng nhau đi làm, lại không cùng bọn họ, bọn cháu không để trong lòng, dì cũng đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Lúc này, Vương Ngọc Cần và những cô con dâu khác cũng đi đến.
Hiện tại, Vương Ngọc Cần cảm thấy Lý Quế Hoa bọn họ còn đáng xấu hổ hơn chuyện Khám Yến Nhi bị người khác làm nhục.
Nói thật, được Trần Ái Nguyệt, Khương Thanh Phân và những người khác tuyên truyền như thế, bọn họ cảm thấy phụ nữ bị làm hại rất đáng để đồng cảm, không mất mặt chút nào, chẳng có gì đáng để bàn tán mà trái lại nên giúp đỡ nhiều hơn.
Vì thế cô cũng đồng ý với mẹ chồng cho Khám Yến Nhi đến ở mấy ngày, cùng lắm trong nhà chia ít khẩu phần lương thực cho cô ấy.
Lúc này, Lý Quế Hoa và Lưu Bình lại đến nhà bác hai kiếm chuyện, Vương Ngọc Cần cảm thấy thực sự đúng là “Người ngồi trong nhà, phân từ trên trời rơi xuống”, sự kinh tởm không nói nên lời.
Cô ấy nói với Lý Quế Vân: “Mẹ, mau về nhà ăn cơm, cơm nguội cả rồi, con dành phần trong nồi vẫn còn nóng hổi.”
Lý Quế Vân đâu có nuốt nổi cơm, nhưng ban đêm còn phải đi làm xe dây thừng nên cần phải về nhà ăn cơm.
Sau khi bà ấy đi khỏi, Vương Ngọc Cần cùng Đinh Lan Anh đi vào nhà, cô ấy nói với Lý Quế Hoa: “Ái chà! Dì cả đến rồi, dì đúng là không biết xấu hổ, dì nói xem dì không thương con gái thì thôi đi, dì cũng không thể đẩy con gái vào chỗ chết chứ. Dì không đi tìm tên khóc kia tính sổ từ sớm, giờ này lại đến nhà cháu ngang ngược, dì nói xem dì không sợ mất mặt à. Nếu công xã mà biết được thì chẳng phải treo cho dì cái biển lớn rồi dạy dỗ dì. Dì nói như thế, dì đi đường ngã lộn nhào lại vu vạ cho chiến sĩ thi đua người ta. Chỉ là dì muốn thứ gì đó sao, lúc đó chẳng phải dì bảo Lưu Bình đi tìm tên khốn kia nói chia vài thứ, phân công việc nhẹ nhàng rồi bán con gái ngủ dùng hắn đó sao, đây là chê bai tên khốn đó bị bắt làm hỏng chuyện tốt của dì rồi sao?”
Mỗi lần Khám Đại Phi đến, Vương Ngọc Cần đều ở đó, ít nhiều cũng nghe được vài chuyện.
Mặc dù Lý Quế Vân không biết đã xảy ra chuyện gì, một lòng buồn bã vì Yến Nhi, bà ấy cảm nhận được điều bất thường đến rồi.
Nhất là lần này, cả ba mẹ con đến, liên tục oán trách Mạc Như, liên tục nói người nhà chịu thiệt, con gái không còn được sạch sẽ nữa, mất mặt rồi, kết quả không vơ được chút lợi ích nào, còn liên tục mắng chửi những người không biết xấu hổ ở trong thôn, bảo con gái mình ngủ với Khám Nhật Sơn để kiếm lợi ích, không làm việc cũng lấy được điểm công tác, mỗi năm còn có phiếu mua vải hơn một trượng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận