Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1131: Nhân viên nữ (3)

Chương 1131: Nhân viên nữ (3)
Tỉnh lị đương nhiên là tốt hơn nhiều so với các huyện, có cao ốc, đường sá rộng rãi, sạch sẽ, đường chính thậm chí còn được lát bằng đá phiến, người dân ra vào trong trang phục sạch sẽ gọn gàng, màu sắc phong phú, đa dạng.
Tuy nhiên, càng đến công xưởng thì đồng phục ở đó càng thống nhất, hầu như đều là đồng phục xanh, quần lao động, áo sơ mi.
Hiện tại là buổi chiều đang làm việc, có một bãi biển xanh ở phía trước cửa xưởng chế tạo máy móc.
Đi bộ, đạp xe ...
Mạc Như vội tìm một chỗ để tránh giờ cao điểm buổi sáng, sau khi công nhân đã vào hết, đợi lúc đường vắng hơn, cô đến phòng thường trực hỏi.
Ông cụ ở phòng thường trực nhìn cô: “Cô tìm người thuộc phân xưởng nào, tổ nào?”
Giọng nói điếc cả ti, Mạc Như biết ông cụ bị điếc tai, nói to: “Ông ơi, cháu tìm Chu Minh Dũ, anh ấy và kỹ thuật viên Trương từ huyện Cao tiến đến học, không thuộc xưởng của ông.”
Ông cụ đang tìm kiếm, huyện Cao Tiến đến học, ai? ở đâu?
Ông cụ lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt lắm, trí nhớ dài hạn nhớ rất rõ, trí nhớ ngắn hạn lại rất mơ hồ.
Tất cả những nhân viên cũ trong xưởng ông cụ đều có thể nói ngay, còn nhân viên mới trong vài tháng, cho dù ông chỉ mới gặp và nghe nói ngày hôm qua những cũng không tài nào nhớ nổi.
Trong lúc ông cụ dang lẩm bẩm tình danh sách, Mạc Như nói: “Ông ơi, là chiến sĩ thi đua đã lên báo phát minh máy móc mới vào tháng trước, có chụp hình chung với xưởng trưởng Lý.”
Mạc Như nói to nhắc nhở ông cụ.
“Ồ, cô nói đến thằng Chu đẹp trai giống ông ấy hả, vậy tôi biết rồi.” Đôi mắt mờ của ông lập tức sáng rực.
Mạc Như lặng lẽ nhìn ông, cô cười không nói gì.
Ông cụ lập tức chỉ đường cho cô, phân xưởng nào, đi đường nào, rồi hỏi: “Cô là gì của cậu ta”
Mạc Như cười nói: “Ông ơi, cháu là vợ của anh ấy.” Cô chào tạm biệt rồi đi vào xưởng.
Ông cụ cười ha ha: “Vợ à, ừm, thật là vợ tốt, cũng xinh đẹp, hai vợ chồng thật xứng đội giống hệt như chúng tôi.”
Sau đó, ông cụ lấy ra ảnh của người vợ cũ, thì thầm: “Bà nó ơi, tôi phát hiện có một cô vợ có dáng vẻ giống hệt bà lúc trẻ, xinh đẹp lắm.”
Xưởng trưởng Lý đang đi vào nghe thấy tiếng cười ha ha: “Ông sáu, có cô vợ nào có thể sánh được với vợ ông à?”
Ông cụ trong phòng thường trực nói: “Đúng thế, chính là vợ của công nhân chiến sĩ thi đua, đến tìm chồng, suốt ngày ông cứ giữ người ta không cho người ta về nhà, ông đang chia rẽ đôi uyên ương đấy.”
Xưởng trưởng Lý lắc đầu cười, đẩy hành lý đi vào trong, nhấc chân lên xe mới hoảng hồn lại: “Chẳng lẽ vợ của Chu Minh Dũ đến rồi ư?”
Ông ta vội lái xe đuổi theo, quả nhiên dọc đường nhìn thấy một người phụ nữ có vóc dáng mảnh khảnh, không mặc đồng phục đang hỏi đường, ông ta đạp xe chạy đến: “Vợ Minh Dũ.”
Mạc Như nghe có người gọi cô, quay lại nhìn thấy một cán bộ rất điềm đạm, lập tức cười nói: “Chào lãnh đạo, tôi tên là Mạc Như.”
Xưởng trưởng Lý gật đầu, bước xuống đẩy xe đạp đi cùng cô, muốn thăm dò một chút, thấy Mạc Như tuy là phụ nữ thôn quê, nhưng nói năng hiểu biết rất thú vị. Xem ra, cô và Chu Minh Dũ rất xứng đôi.
Ông ta cũng nói cho Mạc Như nghe về thân phận của mình và mối quan hệ với Chu Minh Dũ.
Nghe nói Mạc Như mang tiền đến cho Chu Minh Dũ mua máy móc nông nghiệp, xưởng trưởng Lý kinh ngạc nói: “Cô đi một mình đến đây à?”
Mạc Như gật đầu, cười nói: “Đúng thế, hiện tại gia đình rất bận cày bừa vụ xuân nên bảo tôi đến đó. Trên tàu lửa có người chăm sóc, xuống xe là có xe buýt, tỉnh lị thực sự rất tiện, không giống như nông thôn chúng tôi.”
Trò chuyện vài câu, xưởng trưởng Lý nhận ra cô vợ này cũng không tệ, có trình độ hơn những cán bộ nữ ở trong xưởng.
Ông ta không kìm được: “Đồng chí Mạc Như, cô có muốn đến xưởng chế tạo máy móc của chúng tôi đi làm không?”
Mạc Như mỉm cười nhìn ông ta, nhưng giọng nói lại nửa thăm dò nửa nghiêm túc, cô không hiểu tình hình, cười nói: “Lãnh đạo, ông thật biết đùa, chúng tôi chỉ là những người nông thôn đâu có dễ dàng được vào thành phố làm việc, ngay cả đến huyện lị còn không được.”
Chồng của Trần Tú Phương làm việc ở xưởng chế tạo máy móc khu vực, anh ta cũng không có cách nào để vợ con đến đó. Nghe nói, Chu Bồi Cơ chỉ có thể đợi nghỉ hưu, để con trai hắn đến nhận ca rồi hắn trở về nông thôn, muốn cùng vợ đến thành phố là điều tuyệt đối không thể được.
Xưởng trưởng Lý cười: “Đương nhiên là tôi không đùa cô rồi, tôi đã nói với Minh Dũ rồi, đến lúc đó cậu ta sẽ nói lại với cô.” Ông ta chỉ về phía trước: “Rẽ phải, đi vào nhà chính là ký túc xá, đi thôi. Phía trước là ký túc xá rồi, cậu Chu ở phòng ba, cô mau đi đi.”
Những người đã lập gia đình sống bên ngoài tầng lầu gia thuộc, những người độc thân sống trong ký túc xá tập thể ở trong xưởng, Chu Minh Dũ và kỹ thuật viên Trương ở trong ký túc xá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận