Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 914: Ăn ké (4)

Chương 914: Ăn ké (4)
Chương 914: Ăn ké (4)
Không nói đội một và đội hai, đến những hộ khó khăn ban đầu của đội ba và đội bốn năm nay cũng cưới vợ hết rồi!
Bởi vì cưới vợ nhiều quá, khuôn mặt của Chu Thành Chí lại tối sầm lại, dù gì những người này gả đến lại không mang lương thực đến, thì xem như đến thẳng đại đội Tiên Phong để ăn chực rồi.
Lương thực của đại đội Tiên Phong cũng được để lại theo nhân khẩu, bây giờ một lúc thêm mười mấy người phụ nữ thanh niên như vậy, thực sự là một gánh nặng không hề nhỏ.
Ngoài ra người chưa gả con gái, thì đến nhà họ hàng thôn nhà họ Chu, xin miếng cơm thừa để ăn.
Bởi vì điều này, đồ ăn của nhà ăn thôn nhà họ Chu cũng giảm sút, đáng lẽ có thể ăn no bảy phần, thì bây giờ cũng chỉ no được năm phần, có nhiều gia đình cũng khó khăn lắm.
Vừa gặp mặt là khó tránh hỏi thăm vài câu.
Đinh Lan Anh rất sợ Trương Thúy Hoa không nói gì cả. kêu chị ta đưa người đi, như vậy thì không để mặt chị ta một chút nào.
Bạn chị ta đỏ ửng lên, “Mẹ à, con… con không ăn cơm trưa nữa, cho mẹ và con nít ăn một miếng, bà ấy đói đến ngất xỉu rồi.”
Chị ta nghĩ trong nhà mình có năm người, mình không ăn, các con ăn tiệt kiệm một nửa, thì cũng có thể để mẹ và các cháu trai ăn một ít, vừa nói xong chị ta lại bảo mấy đứa nhỏ mau kêu bà nội.
Trong miệng Đại Tráng đang nhai đồ không thèm gọi, hai đứa em thì gọi ậm ừ một tiếng, lại bắt đầu cắm mặt ăn tiếp.
Đại Tráng nhét hết những cái hạt khoai lang trong túi, sau đó giành giật những đồ ăn vặt khác ở trên phảng, nhìn đến mức Trương Thúy Hoa nhíu mày.
Trương Thúy Hoa cũng thắc mắc sao Đại Tráng này lại như trở thành một người khác vậy, ngày trước gặp thì thấy cũng ngoan ngoãn, chẳng qua là mới không gặp hai năm chắc là người ta cũng thay đổi tính tình.
Bà ta vào nhà lục lọi trong túi một chút, trong đó đều là một ít màn thầu được phơi khô, bà ta lấy một miếng ra, do dự một chút lại lấy thêm một miếng, sau đó đổ một ít nước ấm từ bình giữ nhiệt ra, ngâm hai miếng màn thầu vào.
Màn thầu phơi khô cứng như đá vậy, không có dễ dàng ngâm mềm đâu.
Bà ấy bưng đồ ăn ra phòng gian phía đông cho Đinh Lan Anh, “Cho bà cụ ăn một miếng đi.” Đáng lẽ muốn chờ lúc ăn cơm trưa rồi lấy ra, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ của bà cụ, chắc là đói đến mức không chịu được rồi.
Đinh Lan Anh ngây người ra.
Chị ta không thể ngờ mẹ chồng lại chịu lấy lương thực ra, lúc này nhà ăn còn chưa có cơm, ở nhà làm gì có lương thực.
Nhìn thấy màn thầu cứng ngắc kia, chị ta liền như nghĩ ra gì đó, ngay lập tức đỏ hoe hết cả mắt.
Chị ta vội nhận lấy, “Cảm ơn mẹ.”
Trương Thúy Hòa nói: “Nhà ăn mẹ còn có việc phải làm, không nói chuyện với chị sui nữa, con chiêu đãi cho đàng hoàng nhé.”
Đinh Lan Anh vội dạ một tiếng, rất cảm kích.
Bà cụ Lý cũng vội nói lời cảm ơn, vừa muốn nói sức khỏe không tốt, muốn ở lại nhà con gái hai ngày, lại nghe Trương Thúy Hoa nói: “Bây giờ nhà ăn rất khó khăn, họ hàng đến nhà tìm cách chiêu đãi một bữa cũng là điều nên làm, nhưng mà bây giờ chúng ta cũng chỉ ăn no có một nửa, cho dù là có muốn giúp đỡ thì là cũng có lòng không có sức, chắc là chị sui sẽ không trách đâu nhỉ.”
Lời của bà cụ Lý bị nhét trong mồm không nói ra được.
Lời của Trương Thúy hoa khiến cho bà ta cảm thấy rất nhói lòng, đại đội chúng tôi đều khiêng từng người chết ra ngoài, các người còn có thể ăn nửa no, cuộc sống tốt như vậy, lại không giúp đỡ nhau.
Sao lại nhẫn tâm đến mức như vậy!
Các người mà ăn ít một chút, thì chúng tôi có thể ăn nhiều một chút, không đến mức đói chết.
Nhưng mà bà cụ Lý đó giờ không phải là người dám nói và nói nước, trong lòng nhiều tâm tư, nhưng mà lại không dám nói với người ngoài.
Trương Thúy Hoa nhìn nét mặt của bà ta là biết đối phương không hài lòng với sự sắp xếp này, nhưng cũng không quan tâm, vừa quay người lại thì nhìn thấy khuôn mặt có biểu cảm hơi kỳ lạ của Trương Cấu.
“Làm gì vậy?”
Trương Cấu cười hơi kỳ lạ, “Mẹ à, nhà chúng ta còn có lương thực sao?”
Trương Thúy Hoa hừ một tiếng, “Đừng kiếm chuyện cho mẹ nha!”
Vừa nói xong bà ấy quay người rời đi, còn phải đến nhà ăn dọn cơm nữa.
Đinh Lan Anh vội đỡ bà cụ Lý dậy, cho bà ấy ăn một miếng màn thầu ngâm nước.
Bà cụ Lý vừa muốn mở miệng ra ăn, bèn nhìn thấy ánh mắt đói meo của ba đứa cháu trai, “Anh Tử à, con cho bọn nó ăn trước đi, ba đứa cháu trai của con đói đến mức da bọc xương rồi.”
Đinh Lan Anh nhịn lấy nước mắt, “Mẹ à, mẹ đã đói ngất đi rồi, mau ăn một miếng đi.”
Nghe ý trong lời này, Đại Tráng ở nhà Sỏa Ni ăn một chén bột, lúc này ba đứa nhỏ cũng ăn một ít đồ ăn vặt, còn ăn nhiều hơn cả người lớn trong nhà nữa.
Chị ta cứ đòi bắt bà cụ Lý ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận