Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 911: Ăn ké

Chương 911: Ăn ké
Năm nay tuy rằng ấm áp, nhưng mà tháng chạp dù gì cũng là lạnh, bà cụ Lý mặc áo mỏng manh, trong bụng trống rỗng, trên đường suýt ngất đi mấy lần.
Lúc này đến sau thôn nhà họ Chu, nhìn từ xa không thấy bóng người, trong lòng bà tay ngay lập tức trở nên hoảng loạn.
Tuy rằng ở nhà nói rằng thôn nhà họ Chu ăn trứng gà và nấm, nhưng mà chỉ cần không đói đến mức khùng điên thì cũng biết chẳng qua là nói vậy mà thôi. Nghe nói thôn nhà họ Chu năm nay nộp rất nhiều lương thực công, đến yến mạch cũng không để lại, trông chờ hết vào khoai lang của mùa thu để sống sót.
Bà ta cũng sợ thôn nhà họ Chu cũng không ăn nổi cơm, các thành viên đều ăn hai miếng rồi nằm trên phảng không nhúc nhích.
Nếu như thật là như vậy, thì đến cũng công cóc, còn mất công đi đoạn đường này nữa, thật không đáng mà.
Bọn họ đi men theo bờ sông đi đường tắt vào trong thôn, nhìn thấy ở đó có một hộ gia đình, bên ngoài tường còn trồng các loại cây cỏ, tiếc rằng lá cây rụng hết rồi không có gì có thể ăn cả.
Đinh Tam Tráng nhỏ con, cúi đầu lê từng bước, nhìn thấy dưới chân tường có táo đỏ bị hư, có các còn bị kiến ăn rồi, hai mắt nó ngay lập tức sáng lên, xông lên nhét thằng vào mồm, không hề quan tâm có dính đất bùn hay không?
Đại Tráng và Nhị Tráng nhìn thấy cũng vội qua giành giật, cũng chẳng qua là dưới chân tường có vài cái đó mà thôi, mỗi người ăn hai cái cũng không còn nữa, nhưng mà ít ra cũng xem như là ăn được ít đồ.
Bà cụ Lý mắt già hoa mắt, không nhìn thấy gì cả, thở dốc kêu bọn nó mau đi đi.
Bước đi vài bước, nhìn thấy bên ngoài của hộ gia đình đó có một bụi cỏ, trên bụi cỏ có một ít dây leo như dây leo đậu phộng, bà cụ Lý đói đến mức cũng không màng gì cả, vò lên lấy những hạt đậu phộng khô nhỏ trên dây leo đậu phộng rồi nhét vào mồm.
Một đống dây leo to như vậy, nếu như mang về nhà nghiền nát, nấu một chút cũng ăn được.
Đại Tráng la lên: “Ba nội à, sắp đến nhà cô hai rồi, có cơm ăn, bà nội ăn cái này để làm gì chứ.”
Bà cụ Lý làm gì mà kiên trì được đến nhà cô hai, dây leo thô thiển nhai trong miệng, gượng cổ lên cố nuốt xuống, thế nhưng kiểu gì cũng không nuốt xuống được, bà ta đói qua, gấp quá thì ngất xỉu mất.
“Bà nội!”
Đinh Đại Tráng gấp rồi.
Nếu như mà ngất xỉu ở đây, còn chưa tìm được cô hai, thì phải làm sao đây.
Bọn nó la lên như vậy một cái, hộ gia đình kia mở cửa ra đưa ra một cái đầu lông lá.
Lại là một cô bé xinh đẹp đến mức không thể miêu tả được, da trắng nõn nà, ú na ú nần, đôi mắt đen như ngọc lấp lánh đang nhìn bọn họ.
Đại Tráng nhìn thấy khuôn mặt ú nu của con bé, nuốt nước miếng ực một cái.
Nhiều thịt quá đi!
Cô bé này không chỉ ú na ú nần, ăn mặc cũng rất tốt, trên người là áo bông màu đỏ, quần màu xanh dương, không có một miếng vá nào, áo bông dày lắm quấn đến cô bé tròn như một trái banh cực kỳ đáng yêu.
Chu Thất Thất nhìn ba đứa nhóc ốm nhom cùng với một bà cụ bị ngất xỉu hơi hiếu kỳ.
Nó quay lại huýt sáo một cái, hai hộ pháp trái phải Bát Bát và Cửu Cửu bèn chạy ra, ba người cùng nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy một chó một gà ú nu giống hệt như con bé, hai mắt Đại Tráng sáng lên.
Gà trống này mà giết ăn thịt thì phải sướng đến mức nào!
Nửa tháng không ăn cơm thì cũng không đói đâu nhỉ.
Nó đã mười tuổi rồi, nói đúng ra thì cũng là tuổi ăn tuổi lớn, bây giờ thì lại đói đến xỉu, nhìn thấy con gà này không nhịn được bèn xông qua bắt lấy/
“Gâu!”
Bát Bát sủa gào với nó một tiếng, Cửu Cửu cũng bay lên cào nó một cái, ngay lập tức vào một đường đỏ xuất hiện ngay trên tay nó.
“A~~”
Đại Tráng la lớn lên một tiếng, ngay lập tức chỉ thẳng vào Chu Thất Thất: “Chó nhà mày cắn người, mày phải đền!”
Chu Thất Thất: “... Hình như cũng vui quá nhỉ.”
Mạc Như đang làm nón lông da cho Chu Thất Thất ở trong nhà nghe thấy bên ngoài gà bay chó chạy, bèn vội ra xem thử, “Thất Thất à, con đang làm gì đó”
Cô ấy tưởng là con gái đang quậy phá.
Hôm nay Chu Minh Dũ không ở nhà, anh ấy và Chu Thành Chí cùng đến công xã cung cấp đề nghị hỗ trợ thiên tai.
Cô bước ra nhìn thấy ba cậu nhóc ốm nhom ốm nhách, lại nhìn thấy bà cụ trên mặt đất, trời ơi một tiếng, vội ngăn chó lại, hỏi rằng: “Các cháu là người ở đâu vậy?”
Cô cũng không sợ là người ta lừa cô, ở đây còn chưa ai dám lừa cô.
Ba đứa Đinh Đại Tráng nhìn thấy người phụ nữ vừa đẹp vừa lương thiện trước mặt, cô ấy vừa trắng vừa hồng, so với lại phụ nữ trong thôn bọn họ, cứ như là ở trong tranh vậy.
Ngay lập tức mất bọn nó sáng lên, nhìn chằm chằm vào cô ấy mong rằng nhà cô có đồ ăn.
Mạc Như không để ý bọn nó, qua đó phụ xem thử bà cụ, “Trời ơi, đói ngất rồi à, chờ một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận