Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 128: Đêm dịu dàng (1)

Chương 128: Đêm dịu dàng (1)
Trương Căn Phát lập tức bày tỏ bản thân trước tình hình xung trận ngựa lên trước, đại đội Chu Gia Trang đã đạt được thành quả to lớn trong cuộc chiến đấu diệt trừ bốn hại, với một ngàn hai trăm năm mươi sáu con chim sẻvà ba trăm chín mươi ba con chuột.
Khi ông ta nói những lời này, Tống Tử Kiệt cũng không có cảm giác nhiều lắm, thành quả chiến đấu diệt trừ bốn hại của các địa phương ở trên báo cáo đều rất nhiều , có những nơi dùng xe lớn để chở chim sẻ, từng chiếc từng chiếc một. Chu Gia Trang đã quá lạc hậu rồi, cũng không xếp được thứ hạng nào trong huyện. Đương nhiên là xã trưởng Tống cũng có nghe bí thư nói rồi, thực ra những thị trấn có thành quả chiến đấu nhiều kia sớm đã biết tin và đã có sự chuẩn bị cả rồi, thời gian dư dả nên đương nhiên cũng dẫn đầu khá xa.
Cũng vì thế, chính phủ xã Song Câu không có tổ chức phô trương thành quả chiến đấu diệt trừ bốn hại với quy mô lớn.
Bởi vì chẳng có gì nổi bật.
Trương Căn Phát lấy ra con át chủ bài, nói với xã trưởng Tống rằng mình mang đến hai thùng muỗi và ruồi: “Xã trưởng! Chu Gia Trang chúng tôi chẳng những đã bắt được hết ruồi muỗi trong làng mà xung quanh làng cũng tiêu diệt luôn, tiêu diệt hết vi khuẩn bệnh tật thì mọi người sẽ không mắc bệnh nữa.”
Tống Tử Kiệt kinh ngạc nhìn ông ta: “Thật sao? Có mang đến để tôi xem không?”
Trương Căn Phát lập tức bảo Trương Kim Hoán xách thùng đến.
Trên hai thùng đều được đậy nắp, người khác không biết bên trong đựng gì.
Trương Kim Hoán đợi chờ bên ngoài cũng sốt ruột nên khi nghe thấy ba mình gọi đã nhanh chóng xách vào trong.
Tống Tử Kiệt nhìn hai thùng nước đen sì, tuy có thể nhìn ra hình dạng vẫn chưa bị thối rửa, nhưng ông ấy luôn nghi ngờ thứ kia sẽ thối ình đến mức buồn nôn.
“Xã trưởng đồng chí! Thành quả chiến đấu này của chúng tôi có được huyện đánh giá là tiên tiến không?” Trương Căn Phát tràn đầy hy vọng.
Tống Tử Kiệt cười nói: “Đương nhiên là được! Diệt trừ bốn hại là sự nghiệp mà Đảng và toàn dân trường kỳ đấu tranh, chủ tịch Mao đã nói phải dùng mười năm thậm chí là trong thời gian ngắn hơn để tiêu diệt chuột, chim sẻ, ruồi và muỗi. Đây là cuộc đấu tranh trường kỳ, phải giống với chiến tranh kháng Nhật không được buông lỏng.”
Trương Căn Phát thở phào nhẹ nhõm, ông ta còn suy nghĩ khi diệt trừ bốn hại không còn giữ được nhiệt nữa thì sẽ bị lương thực sản lượng cao thay thế, nhưng giờ xem ra vẫn còn có tác dụng.
Kể từ sau khi cải cách ruộng đất, ông ta đã không cảm thấy thoải mái trong một thời gian dài.
Tống Tử Kiệt tự mình đi đến chiếc tủ lấy cho ông ta phần thưởng diệt trừ bốn hại là một chiếc bình tráng men: “Đây là vinh quang dành cho đại đội của các người.”
Trương Căn Phát vội vàng cảm ơn. Nhìn thấy trên chiếc bình có in khẩu hiệu diệt trừ bốn hại màu đỏ chót và dòng chữ “Anh hùng diệt trừ bốn hại”, ông ta lập tức kích động đến mức đôi tay run bần bật, cung kính nhận lấy rồi ngẩng đầu chờ đợi một phần thưởng khác.
Nào ngờ Tống Tử Kiệt dừng lại: “Trương Căn Phát đồng chí! Nhiệm vụ diệt trừ bốn hại là gánh nặng đường xa không thể buông lơi, đây là cuộc chiến rất lâu dài, anh về tiếp tục phát động các đội viên khác không ngừng cố gắng.”
Trương Căn Phát: Chỉ có một bình trà ư? Mình đã phải tốn hết tám đồng để mua muỗi. Lỗ nặng rồi.

“Chúng tôi đi theo xã trưởng Tống , anh nói đánh thế nào thì đánh thế đó.” Dằn lại nỗi cay đắng trong lòng, ông ta nhanh chóng lấy lại trạng thái.
Tống Tử Kiệt: “Trừ bốn hại đã không còn là nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt nữa mà chúng ta có nhiệm vụ gian nan hơn.”
Tuy Trương Căn Phát không hiểu nhưng lại có cảm giác rất lợi hại, ông ta lập tức trở nên nghiêm túc rồi nhìn Tống xã trưởng với ánh mắt sùng bái, đợi chờ phổ cập khoa học và nhận nhiệm vụ.
Sự trung thành và cung kính của ông ta khiến xã trưởng Tống rất hài lòng: “Hiện giờ cả nước trên dưới đều đang chuẩn bị một cuộc vận động lớn hơn.”
Vận động ư?
Đôi mắt của Trương Căn Phát sáng rực như bóng đèn năm trăm oát, ông ta thích nhất là vận động.
Một ngày không vận động thì ông ta lại thấy toàn thân uể oải.
“Xã trưởng Tống! Vận động gì cơ?”
“Phong trào công xã chủ nghĩa cộng sản.” Xã trưởng Tống đấm một đấm lên bàn: “ Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ VIII đề ra rằng chúng ta phải ra sức làm việc, phấn đấu vươn lên, xây dựng chủ nghĩa xã hội nhanh nhất, hiệu quả và tiết kiệm nhất có thể. Các thị trấn của địa phương chúng ta đương nhiên phải tích cực hưởng ứng rồi. Chẳng những phải tạo ra nông nghiệp sản lượng cao ở nông thôn, mà còn phải tạo ra công nghiệp cơ giới hóa, nghề phụ, trường học, tất cả đều cần phải xây dựng.
Trình độ kiến thức của Trương Căn Phát không được giỏi lắm, trong phút chốc xã trưởng Tống nói nhiều như vậy thì không nhớ hết, nhất là câu nói nghe có vẻ rất có kiểu cách gọi là “Nhiều nhanh càng rẻ” gì đó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận