Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1227: Cút về

Chương 1227: Cút về
Thôi Công Nguyên cảm thấy mình đã tìm ra mấu chốt, không muốn ngồi yên nữa.
Dù sao anh ta đường đường cũng là chủ nhiệm chính của ủy ban cách mạng huyện, nhưng ngay cả một người quê mùa cũng không biết làm sao, nói ra thì mất mặc, bản thân anh ta không qua được ải này.
“Kiện Quân, cháu dẫn người lập tức về nông thôn, bắt Chu Minh Dũ đến đây.”
Cháu trai của anh ta, Thôi Kiện Quân nhìn sắc trời: “Chú, sắp khuya rồi.”
“Nửa đêm đúng lúc bắt người.” Đôi mắt của Thôi Công Nguyên dần đỏ lên, càng thêm cố chấp: “Đúng lúc bọn họ trở tay không kịp.”
...
Lúc này có một thanh niên đến văn phòng của tư lệnh Dương tại trụ sở quân khu tỉnh.
Tư lệnh Dương nhìn viên sĩ quan trẻ tuổi đứng trước mặt mình, dáng người mảnh khảnh, ngoại hình tuấn tú, vẻ mặt nghiêm nghị, bộ quân phục rằn ri bao lấy thân hình trẻ trung cường tráng của anh ta, khiến anh ta trông sắc bén như một con dã thú rừng rậm. Nhất là đôi mắt đen tuyền sắc bén và trầm lắng như ánh kiếm, anh ta không hề nao núng ngay cả khi đối mặt với tư lệnh.
Không hổ danh là người được mài giũa trên chiến trường.
Người trẻ tuổi này năm đó đi ra từ quân khu của ông ta, rèn luyện trong một thời gian dài, không làm ông ta mất mặt.
Ha ha, không còn là binh lính bị bắt nạt vì sắc đẹp mười năm trước nữa. Tư lệnh Dương nhìn Mạc Ưng Đường với bộ dạng giống như mẹ vợ nhìn con rể, vẻ mặt trở nên điềm đạm hơn.
Mạc Ưng Đường thì thầm trong lòng, nhưng vẫn đứng thẳng người, không nhúc nhích.
Nhìn một lúc, tư lệnh Dương hài lòng gật đầu, lấy ra lệnh điều động: “Nhiệm vụ mới, đến khu X hỗ trợ Đàm Trừng Vũ tổ chức lại các ủy ban cách mạng khu vực và các huyện.”
Mạc Ưng Đường ‘bụp’ một tiếng, hành lễ: “Tuân lệnh.”
“Yên tâm đi, lần này về quê là bù lại kỳ nghỉ trước, bọn họ không cho cậu nghỉ lễ thì tôi cho cậu nghỉ.” Lúc nói lời này, ông ta cười tít mắt giống như bậc trên của Mạc Ưng Đường.
Mạc Ưng Đường biết biết trong bảy quân khu, tư lệnh Dương là vị chỉ huy điềm đạm nhất... hay có thể nói là mềm mỏng nhất và không hung dữ cũng được, cậu ta cũng đã được lĩnh giáo cách đây vài năm.
Lần đầu tiên thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm như thế, sau khi thoát chết, cậu ta được tư lệnh Dương quan tâm như tắm gió xuân.
Tất nhiên, nếu không phải do ông ta quá mềm lòng thì có lẽ sẽ không bị lãnh đạo nào đó trấn áp và giành lấy địa vị.
Nghĩ đến đây, trong mắt Mạc Ưng Tập hiện lên một nụ cười khó nhận ra.
Tư lệnh Dương đứng dậy, vỗ vai cậu ta: “Đồng chí nhỏ à, cố gắng làm đấy.”
...
Sau khi rời khỏi trụ sở quân khu, Mạc Ưng Đường đã xem đi xem lại lệnh điều động của mình và xác nhận rằng khu vực XX thực sự được viết trên đó, đó là quê hương của cậu ta.
Lần này, cuối cùng có thể được về nhà ăn tết rồi.
Nhưng nghĩ đến lần nào viết thư, Thẩm Thục Quân cũng giục kết hôn, Mạc Ưng Đường đột nhiên cảm thấy bước chân có chút nặng nề.
Sau khi Mạc Ứng Đường lấy được lệnh điều phối đã đi chuẩn bị luôn, kêu lính hậu cần mua một ít quà chỉ định, lại thu hết tất cả những phiếu vải và phiếu lương thực quân dụng mà mình cho mượn về, rồi đến bộ hầu cần đổi hết phúc lợi của mình, đường mạch nha, sữa bột, thịt đóng hộp, cá hộp dùng thùng đựng hết mang lên xe.
Sửa soạn xong xuôi, cậu ta đưa theo ba người lính của mình, lính cảnh vệ, lính hậu cần và lính thông tin liên lạc lái xe depp xuất phát.
Xe depp của cậu ta được cải trang vài lần rồi, đi đường dốc lội bùn cũng không phải là vấn đề, khiến cho trưởng doanh trại già của cậu ta cực kỳ thích mê, cứ muốn đổi với cậu ta.
Xe này ở khu vực miền núi cũng không có vấn đề, chạy trên đồng bằng đương nhiên là nhẹ nhàng hơn.
Từ thanh phố đến khu vực, đường cái, đường đất chạy luân phiên nhau, trong đó còn đi đường tắt hai lần, bốn tiếng sau đến nơi cắm trại quân đội của khu vực.
Cậu ta đi điểm danh trước gặp mặt với Đàm Đăng Vũ, kết quả được biết Đàm Đăng Vũ buổi sáng là đã xuất phát đi huyện Cao Tấn rồi.
Bây giờ đã là hơn tám giờ, trên đường không có đèn đường, tối hù không thích hợp để đi đường, các cán bộ tại khu doanh trại đề nghị mai cậu hẳn đi.
Mạc Ứng Đường: “Ủy viên Đàm làm việc tích cực như vậy, làm sao em có thể bỏ lại, đi đường trong đêm!”
Bây giờ xuất phát nửa đêm là có thể đến huyện Cao Tấn, tấm lòng về nhà mà.

Nửa đêm, mặt trăng từ từ leo lên từ phía đông, dường như không chịu được sự xâm lấn của mùa đông lạnh lẽo này kéo vài tấm chăn mây để sưởi ấm, một làn gió bắc thổi đến xua hết mây, không biết có phải bởi vì lạnh không đột nhiên nó phát ra một tia sáng dịu dàng.
Trên đường từ huyện đến đoàn Tiên Phong, Thôi Kiến Quân nhận lệnh đưa lính của một tiểu đội chạy bộ tiến về phía trước, đèn pin phát ra từng tia sáng chói mắt trong đêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận