Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 916: Lời thô tục

Chương 916: Lời thô tục
Đinh Lan Anh không bao giờ nghĩ rằng người chị dâu luôn thật thà của mình lại nói ra lời như vậy, càng không ngờ đứa cháu trai trước giờ mình luôn thương yêu lại mắng chửi mình như thế, chợt thấy lòng đau như dao cắt.
Cúc Hoa nhìn thấy bọn hị bắt nạt mẹ mình thì không thể chịu đựng được nữa, cô bé hét lên: “Các người ức hiếp người, chạy đến nhà tôi ăn cơm, còn mắng chửi mẹ tôi, các người là người xấu.”
Kha Lạp Nhi cũng hét to: “Khốn nạn.”
Lan Tử Nhi: “Thất Thất, Bát Bát, Cửu Cửu.”
Đám trẻ ầm ĩ cả lên.
Bà Lý tức giận bỏ đi, không muốn cháu mình phải chịu ấm ức: “Từ nhỏ ba đã yêu thương con còn hơn cả hai anh, trước khi đến, ba con còn không cho chúng ta đến, nói có chết đói cũng không thể mang đến phiền phức cho con, để tránh gia đình chồng chê bai, con đang chê chúng ta là gánh nặng đúng không.”
Bà Lý ăn xong mới có sức càm ràm vớicon gái.
Bà trọng nam kinh nữ từ trong xương cốt luôn bất mãn việc ông cụ Đinh cưng chiều con gái, chỉ cần ông cụ Đinh không có nhà, con trai được ăn ngon, ăn gái ăn rất dở. Tuy nhiên, bà luôn bị ông cụ Đinh chèn ép, mọi chuyện trong nhà đều phải nghe theo ông cụ, hơn nữa bà cũng không thích ồn ào nên cũng không để lộ nhiều.
Lúc này, ông cụ Đinh không có ở bên, bà đói lắm, thương cháu, bà không kìm được mà bật ra những lời oán trách con gái mình bao năm nay.
Đinh Lan Anh nghe mẹ than thở về mình, ấm ức và khó chịu, không kìm được ôm lấy bà Lý mà khóc: “Mẹ đừng như vậy, có gì cũng phải ăn no rồi hãy đi.”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ ăn cơm.
Khi thời tiết ấm áp, có rất nhiều người ăn ở nhà ăn xong rồi về nhà, nhưng lúc này trời lạnh, hầu hết mọi người đều về nhà ăn.
Mạc Ưng Tập và Nê Đản Nhi cùng Trưng Thúy Hoa đi lấy cơm về, đúng lúc trong nhà đang ầm ĩ.
Cúc Hoa chạy nhanh ra ngoài báo tin: “Bà nội ơi, bà ngoại đang ở nhà chúng ta phát điên lên rồi.”
Bà Lý trọng nam khinh nữ, đối xử tệ bạc với cháu gái chứ đừng nói đến cháu ngoại, nên Cúc Hoa không thích bà chút nào.
Trương Thúy Hoa hừm một tiếng: “Đến để hát kịch hay sao.”
Chẳng mấy chốc mọi người lần lượt về nhà ăn tối, Chu Minh Dũ cùng anh ba anh tư mang cơm đến xưởng sản xuất giấy ăn, mấy hôm nay phải chạy kịp lô hàng cuối cùng của năm trước.
Về đến nhà, Đinh Đại Tráng nhìn thấy Mạc Ưng Tập là người ngoài lại ăn cơm ở nhà họ, lập tức hét to.
Bà Lý cũng la mắng Đinh Lan Anh: “Em trai của chị em dâu có thể ăn ở đây, tại sao cháu trai thì lại không được, tôi thấy là để bọn Đại Tráng sống ở đây, tôi về nhà, không gây phiền phức nữa để tránh cô khó xử.”
Nhưng cho dù bà quay về nhà hay đứa trẻ sống ở đây thì Đinh Lan Anh cũng không quản được.
Cho dù chị ta có suy nghĩ chịu đói và nhường lương thực cho mẹ ruột và cháu trai, nhưng đội và gia đình chồng có bằng lòng hay không.
Ba đã nói rồi, phụ nữ lấy chồng sinh con thì con ở đâu nơi đó chính là nhà. Đừng mãi nghĩ đến việc chu cấp cho ba mẹ, anh em và cháu trai, hãy lo cho chính con mình trước đã, dù sao cháu trai cũng do bố mẹ chăm sóc.
Ông cụ Đinh còn nói với chị ta, các cháu có việc chắc chắn sẽ chăm sóc cho ba mẹ ruột của mình trước, sẽ không quan tâm đến cô, tất cả những gì có thể trông chờ chính là chồng và những đứa con của mình.
Đinh Lan Anh vẫn ghi nhớ rất rõ ràng.
Đương nhiên, đây là cũng một điểm bà Lý thấy phản cảm nhất.
Trương Thúy Hoa không thích cự cãi với loại người này, đương nhiên cũng không thể để người khác khóc lóc om sòm trong nhà mình.
Trước giờ bà luôn ‘ngoại giao trước, quân sự sau’, rất hiểu lễ nghi, khiến người khác không bắt lỗi được, nhưng nếu người khác không hiểu quy tắc, cố giở trò thì bà sẽ không khách sáo.
Còn muốn đưa ba đứa cháu trai đến nhà bà ăn cơm?
Sao các người lại mặt dày đến thế?
So sánh ba đứa cháu trai ngu ngốc của mình với em trai của đại tiên ư?
Sao lại mặt dày như thế?
Đương nhiên, nếu các người có một cô con gái có năng lực như đại tiên thì có mười đứa cháu trai cũng chẳng sao.
Tiếc là không có.
Bà sợ Đinh Lan Anh không lay chuyển được mẹ chị ta, nếu thật sự giữ bốn người này lại mấy ngày, một khi họ ở lại thì chắc không thể đuổi được.
Có câu nói ‘mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó’.
Bà khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu đùa cợt: “Nhà thông gia, có phải các người cảm thấy con gái gả đến đây chịu thiệt rồi, nếu thực sự cảm thấy thiệt thòi thì đưa về nhà đi.”
Nếu cảm thấy vẫn là thông gia thì đừng có gây thêm phiền phức nữa.
Nhà chúng ta biết rõ ai ăn cơm, người lớn cũng không thể chịu đói để chăm sóc cho con cái, để bản thân chết đói thì để lại một đàn con cho ai chăm sóc, không biết suy nghĩ sao.
Đừng nói là người già cho mình chết đói, càng không biết suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận