Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 586: Phúc lợi cả đội (2)

Chương 586: Phúc lợi cả đội (2)
Chương 586: Phúc lợi cả đội (2)
Dù gì lúc phụ nữ kiểm tra đàn ông không được vào trong, vấn đề không lớn.
Đổ nước trên mặt đất trước, dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, tơ nhện trên tường và trên lá phòng đều phải dọn dẹp sạch sẽ, tránh tí nữa rơi xuống trúng mắt.
Phó Trân kiểm tra lại một chút, tuy rằng đơn giản đến mức đáng thương, cũng chỉ có thể dùng tạm một chút, bởi vì các phòng khác điều kiện còn không tốt bằng căn này nữa.
Cô ấy đặt hồ sơ y tế của đại đội Tiên Phong lên bàn, các máy móc như máy đo huyết áp cũng lấy ra, lại dùng bút nước viết thêm vài chữ.
Sau một hồi cũng không thấy có phụ nữ qua, Phó Trân ngước đầu lên nhìn: “Chủ nhiệm Trần.”
Trần Ái Nguyệt nói: “Để tôi đi xem thử.”
Phụ nữ cũng đúng là phiền phức, lúc quan trọng thì lại xảy ra chuyện.
Phó Trân lại kêu Mạc Như qua xem hồ sơ y tế, lát nữa giúp cô ấy ghi chép.
“Mạc Như, thôn mọi người có phụ nữ nào có thể biết đọc biết viết không?”
Mạc Như nói: “Chắc là có, lát nữa hỏi thử.”
Trần Ái Nguyệt thì cũng được, nhưng mà cô ta là chủ nhiệm phụ nữ, bây giờ lại là nhân viên tuyên truyền dưới quê nên bận rộn lắm.
Những người khác như Liễu Tú Nga chỉ biết được vài chữ cũng không nhiều, con gái nhà Chu Thành Nghĩa hình như từng đi học lớp học chữ, còn có vài cô gái trong thôn chắc là cũng biết ít chữ.
Tuy rằng bây giờ chính phủ tuyên truyền kết hôn trễ, nhưng mà phụ nữ dưới quê mười bảy tám tuổi đã kết hôn không ít, thôn nhà họ Chu lại càng nhiều, vậy nên muốn tìm cô gái trên mười chín hai mươi chưa lấy chồng không dễ dàng.
Con gái nhỏ tuổi quá cũng không thích hợp, vậy nên chỉ có thể tìm phụ nữ đã kết hôn.
Qua một hồi, Trần Ái Nguyệt dẫn vài người phụ nữ bước vào, vừa đi vừa giáo dục bọn họ: “Các người bị làm sao vậy, không phải nói rằng qua kiểm tra, sao người nào cũng không qua, trêu đùa chúng tôi à? Tôi nói cho các người biết, đây là tốt cho các người, người nào cũng đau này đau nọ, bây giờ có bác sĩ thì mau hỏi di.”
Các phụ nữ người nào người nấy đều cúi đầu, cho dù là phụ nữ bình thường thoải mái nhất cũng trở nên õng ẹo.
Ngô Mỹ Anh nói: “Chúng tôi phải về tắm rửa nữa.”
Có người đồng tình: “Thì đó, phải có nước nóng không phải nấu nước à.”
Mò mẫm như vậy, không phải mất nửa ngày còn gì.
Phó Trân nói: “Tắm rửa là đúng, tôi nói với các cô, nhất định phải kỹ vệ sinh cá nhân. Loại trừ tứ hại chính là để tiêu diệt vi khuẩn giữ vệ sinh, cá nhân cũng phải làm vậy, cho dù là đàn ông hay đàn bà mỗi ngày đều phải tắm rửa, không tắm không được chung giường, các đồng chí phụ nữ không sạch sẽ là dễ có bệnh phụ khoa nhất.”
Những phụ nữ kia thấy Phó Trân còn trẻ, chắc là còn chưa có chồng, đã dám dõng dạc nói cái này, cũng không biết xấu hổ.
Cô ấy còn không xấu hổ, gan của bọn họ cũng trở nên lớn hơn.
Đặc biệt là những người bình thường thích nói tục: “Không phải sao, buộc phải tắm rửa, người nào người nấy đi luyện sắt thép luyện đến mức như gậy sắt vậy đó.”
Ngô Mỹ Anh mắng nói: “Mau ngậm mồm bà lại đi, sao không biết xấu hổ, trước mặt bác sĩ Phó người ta cũng vậy.”
Người phụ nữ tròn mắt lên che miệng cười.
Mạc Như nhìn mọi người, nói với Trần Ái Nguyệt: “Chủ nhiệm Trần cầm loa lớn đi la to đi.”
Cô ấy vẫn luôn cảm thấy Trần Ái Nguyệt cực kỳ hưởng thụ cảm giác la hét bằng loa phát thanh, chắc là có cảm giác đội trưởng kêu gọi lính.
Quả nhiên, Trần Ái Nguyệt cầm loa lớn đến thôn la to: “Các đồng chí phụ nữ, mau đến phòng y tế đại đội kiểm tra. Các đồng chí phụ nữ, đây là phúc lợi mà công xã đảng ủy huyện cho đồng bào phụ nữ chúng ta, là bác sĩ của bệnh viện huyện đích thân xuống kiểm tra cho chúng ta, cơ hội tốt như vậy chắc chắn đừng nên bỏ lỡ. Hãy nhanh chân lên, có bệnh thì trị bệnh, không có bệnh thì kiểm tra, bỏ lỡ là mọi người hối hận cả đời.”
Cô ta hét như vậy, đàn ông trong thôn cũng rất tò mò, ai cũng cảm thấy phòng y tế đó là một nơi thần kỳ, giống như đẻ con vậy, chỉ cho phép đàn phụ nữ không cho phép đàn ông đến gần.
Có người dòm ngó ở gần đó, muốn qua nhìn thử.
Kết quả bị phụ nữ nhìn thấy, chửi từ trên đầu chửi xuống: “Nhìn cái gì mà nhìn, thập thò ở đây, không nghe thấy đồng chí nam dừng bước à? Đi đâu đi đi, tối về nhà nhìn con vợ của mình!”
Người đàn ông kia cũng dẻo miệng: “Chị dâu à, tôi cũng chưa có vợ, làm gì có vợ mà xem? Hay là cô cho tôi xem thử?”
“Cút về mẹ mày, về nhà xem mẹ mày là đúng rồi!” Tiện tay lấy cây chổi ở bên cạnh là đánh, làm người đàn ông kia chạy đi.
Chờ Đinh Lan Anh và Vương Ngọc Cần qua rồi, Mạc Như hỏi: “Sao không thấy chị dâu Tú Phương?”
Bên kia Ngô Mỹ Anh nói: “Tứ thuộc hộ cuối cùng, một phần tử lạc hậu cũng muốn chen chúc vào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận