Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 862: Chỉ gà mắng chó (4)

Chương 862: Chỉ gà mắng chó (4)
Chương 862: Chỉ gà mắng chó (4)
Gần đây Chu Minh Lâm đều không về nhà ngủ, không ở nhà thì là ở phòng đội, giúp trông gia súc, động vật, không thì ra đồng canh lúa, trông chừng hoa màu!
Tóm lại là sẽ không về nhà.
Vì thế buổi tối, Khám Yến Nhi thay Lý Quế Vân đến nhà ăn nấu cơm tối, ngẩng cao đầu như thể cố ý thách thức Trương Thúy Hoa vậy.
Trương Thúy Hoa làm như không có chuyện gì, muốn ra sao thì ra. Đối với Khám Yến Nhi không đặc biệt nhiệt tình, cũng không phải nghiến răng nghiến lợi với cô. Như cũ, vẫn là không nóng, không lạnh. Giống như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Khi đến lượt Khám Yến Nhi nấu cơm, cô ấy nở nụ cười tự mãn, “Dì hai, dạo này khỏe không?”
Cô ấy học theo cách gọi của con cháu nhà Lý Quế Vân mà xưng hô với Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa nhìn cô ấy một cái, “Rất khỏe.”
Khám Yến Nhi cố gắng để nhìn thấy sự căm thù và xấu hổ của Trương Thúy Hoa, kết quả cái gì cũng không nhìn thấy. Vì vậy cô ấy không khỏi có chút thất vọng.
Có lẽ Trương Thúy Hoa hoàn toàn không quan tâm đến người con thứ tư này, cho dù có mất đi, có chết đi cũng không thành vấn đề. Ước chừng điều không mong muốn nhất chính là sự mất mặt.
Khám Yến Nhi nhỏ tiếng nói: “Dì hai, dì... không có chuyện gì muốn nói với con sao?”
Trương Thúy Hoa liếc cô ấy một cái, “Nói cái gì, một ngày không gặp như cách ba mùa thu?”
Hà Quế Lan cười nói: “ y yo, chị đây là đi đến lớp học rồi ư? Còn học được câu nghe hay thế.”
Khám Yến Nhi tim đập bộp bộp.
Trương Thúy Hoa cười nói: “Tôi đi học trường nào đâu? Đây là cậu nhỏ của nhà chúng tôi đi học về đọc ấy mà. Tôi đoán là thầy giáo dạy.”
Nói xong cô lại liếc Khám Yến Nhi.
Khám Yến Nhi nấu xong lại không đi, đang nhiều suy tư nhưng không biết là nghĩ cái gì.
Lúc này, Hà tiên cô đi đến làm cơm, lôi kéo Trương Thúy Hoa qua một bên rồi lẩm bẩm, thì thầm: “Em gái, thế nào rồi?”
Khi Khám Yến Nhi nhìn thấy Hà tiên cô. Đây là người mai mối cho Chu Minh Lâm, cô ấy lập tức xoa tai, giỏng tai lên mà nghe.
Trương Thúy Hoa nhìn cô ấy, lại kéo Hà tiên cô trốn đi xa chút, như thế Khám Yến Nhi rất khó tiếp tục đi theo bà.
Cô ấy nghe thấy Trương Thúy Hoa cùng Hà Tiên cô thì thà thì thầm, vừa nói chuyện vừa cười đùa. Vừa nói đùa vừa liếc mình, rõ ràng là đang nói xấu mình đây!
Khám yến Nhi không nghe được gì càng sốt ruột, đứng ở đấy làm ra vẻ có chuyện gì đó, lại rất ngại ngùng. Thật sự có chuyện hay không có chuyện cũng muốn nói với Hà Quế Lan mấy câu, nhưng Hà Quế Lan đang bận rộn làm bữa tối nên không có thời gian để trả lời cô ấy.
Lúc này cô ấy nghe được Trương Thúy Hoa cao giọng nói: “... Chị nói xem làm người phải sống một mặt thôi phải không, nếu không cần mặt mũi nữa, vậy đó chẳng khác gì súc sinh, tấm gỗ nhỉ?”
Câu trước đó thì cô ấy không nghe thấy, chỉ nghe được độc một câu này. Vừa nghe thấy câu này, cô ấy cảm giác như bị ai đó tát cho mấy cái, cả người run lên vì tức giận, Cô cho rằng Trương Thúy Hoa đang ám chỉ, nói bóng nói gió, chỉ gà mắng chó, mắng bản thân cô ấy.
Vốn dĩ cô ấy chỉ định trút giận trước mặt Trương Thúy Hoa, nhìn thấy bộ dạng Trương Thúy Hoa bị bản thân chọc điên tiết mà nhảy dựng lên. Kết quả không những không nhìn thấy, ngược lại còn bị nói cạnh nói khóe một trận. Cô ấy cảm thấy khó chịu như ăn phải phân vậy. Cũng không muốn nghe nữa, vì vậy cô cầm bát cơm đi về nhà.
Hà tiên cô nhìn theo bóng lưng cô ấy, nhẹ giọng nói: “Tôi nghe nói Quế Vân muốn qua nói với Chu Minh Lâm?”
Trương Thúy Hoa cười như không cười, “Nhưng đừng nghe bọn họ nói nhăng nói cuội, đồ ngốc nhà chúng tôi làm sao có phúc khí vậy chứ, hắn à, đời này cho hắn độc thân luôn.”
Hà tiên cô chỉ xem như là bà đang nói lời tức giận thôi, “Ở đâu có chuyện ấy chứ, Minh Lâm là chàng thanh niên tốt như vậy, có biết bao nhiêu nhà chăm chăm vào hắn. Nhà lão Vương cũng có nói rồi, chỉ cần cô gật đầu đồng ý lập tức để con gái đến nhà cho cô gặp mặt, của hồi môn cũng đều không cần nữa.”
Trương Thúy Hoa: “Đừng, hãy thong thả thôi. Cái thứ chết tiệt, khó chịu kia đâu xứng với con gái nhà người ta chứ, đừng làm lỡ việc của người khác.”
Hà tiên cô phải an ủi bà một lúc.
Và khi Khám Yến Nhi đang cầm bát cơm đi bộ về nhà thì Ngụy Sinh Kim đã bắt kịp từ phía sau hét lên ngạc nhiên mừng rỡ: “Phi Phi, thật là em sao, em đến rồi!”
Mạc Yến Nhi quay đầu nhìn hắn ta một cái, cũng có chút kích động, “Ngụy lão sư!”
Ngụy Sinh Kim nhìn chằm chằm và Khám Yến Nhi. Cô gái mạnh mẽ nở hoa từ trong đống bùn lầy này, là một cô gái bị đám cán bộ ức hiếp, hủy hoại nhưng vẫn kiên trì không chịu thua số phận. Cô ấy mới là cô gái nữ tính nhất thời đại này, và cô ấy mới là nữ chiến sĩ thi đua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận