Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1133: Nhân viên nữ (5)

Chương 1133: Nhân viên nữ (5)
Anh ta cầm hộp cơm và tách trà của Chu Minh Dũ rồi chạy đi.
Khoảng thời gian này chỉ là chuyện trong một phút.
Mạc Như vội bảo Chu Minh Dũ dậy, cô cũng ngồi dậy, lấy lược ra chải đầu, rồi dọn dẹp giường gối.
Tuy ký túc xá chỉ có mấy chiếc giường, nhưng chỉ có anh và Trương Khánh Chúc ở.
Chu Minh Dũ lấy chậu rửa mặt ở bên ngoài vào, đổ nước từ trong thùng dội sạch sẽ, rót nước vắt khăn cho Mạc Như lau mặt.
Thực ra Mạc Như đã xuống tàu lửa, cô đã tắm ở ga tàu lửa rồi.
Mạc Như cầm lấy khăn mặt, nhìn ánh mắt dập dờn của Chu Minh Dũ, không khỏi muốn trêu anh, chậm rãi nén lại nụ cười, mím môi xụ mặt trừng mắt nhìn anh, sau đó hừm một tiếng.
Chu Minh Dũ: “Sao thế? Khăn mặt có mùi sao? Chắc chắc là Trương Khánh Chúc lại trộm khăn mặt của anh rồi, thật đúng là, không chú ý gì cả.”
Mạc Như: “Chẳng lẽ đồng chí Hà Mẫn dùng rồi à.”
Chu Minh Dũ khẳng định: “Không thể nào, ký túc xá của cô ấy xa lắm, không ở bên này nên không thể trộm của anh được.”
Mạc Như: ...
“Cô ấy có xinh đẹp không?”
Chu Minh Dũ cười: “Giống hệt như Trương Khánh Chúc, em nói xem có đẹp không.”
Mạc Như trợn mắt nhìn anh: “Vậy nếu giống như Phan Kim Liên thì có phải là mượng hộp cơm rồi.”
Chu Minh Dũ: “Vậy càng không thể mượn, anh nói em nghe, không thể tùy tiện đưa hộp cơm cho người khác mượn.”
“Vậy hôm nay hai người đi dạo ở đâu?” Mạc Như vứt khăn mặt cho anh.
“Vợ, em đừng đổ oan cho người tốt, anh không có đi dạo. Anh chỉ đến cửa hàng bách hóa xem mua ít hàng tốt không cần phiếu, nào ngờ gặp phải cô ta, cô ta cứ đi theo anh. Anh đến nhà sách cô ta cũng đến nhà sách, anh vốn định đến nơi khác ngắm cảnh đêm rồi cô ta đi theo anh về.”
Sau đó, anh lại gần Mạc Như giành công: “Vợ, anh ngoan như thế, có phải cần khen thưởng gì không?”
Mạc Như liếc nhìn anh, anh hoảng hốt, nhanh chóng hôn lên môi cô.
Thực ra, Chu Minh Dũ vừa đến đã nói với người ta mình đã có vợ con rồi, anh còn mang theo ảnh cả gia đình bốn người, tháng giêng đi chụp cùng Phó Trân và Khâu Vân.
Vốn dĩ anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là người đàn ông có vợ con ở bên ngoài thấy nhớ nhà, không kìm lòng được tán gẫu với người khác vài câu tiện thể khoe khoang một chút. Nhưng cũng chính vì điều này, những công nhân nữ có ý với anh đều rút lui cả.
Hà Mẫn thường ngày thích trêu đùa, mập mờ với đồng chí nam nhưng cũng không quá đáng lắm. Cô ta thấy thích Chu Minh Dũ sau khi nhìn thấy anh, nhiều lần tình cờ gặp Chu Minh Dũ, gặp rất nhiều ở nhà ăn, thư viện, nhà sách, cửa hàng… Chu Minh Dũ bình thường hay tránh né cô ta. Nhưng đôi khi vẫn không tránh được, chẳng hạn như hôm nay, anh không ngờ lại gặp phải cô ta.
Nhưng anh không phải là kiểu thanh niên thôn quê chưa trải sự đời, nhìn thấy cô gái thành phố xinh đẹp thì đứng núi này trông núi nọ như cô ta nghĩ.
Anh cũng đã có vợ con rồi, cho dù có cho bảy tiên nữ anh cũng không đổi.
Hơn nữa Hà Mẫn cũng chưa từng nói rõ ràng ra, chỉ là vô tình gặp phải, anh ấy cũng không thể thực sự là tự cho rằng có gì kêu người ta tránh xa anh một chút, lễ phép cần có thì vẫn phải có.
Nếu nói là quá đáng, thì chính là vừa nãy ở trước cửa, Hà Mẫn giả vờ mệt xong rồi vấp chân ngã vào lòng Chu Minh Dũ.
Nhưng mà Chu Minh Dũ không những không đỡ lấy cô ta, ngược lại phản xạ theo điều kiện lùi về phía sau.
Hai đời làm người, anh cũng được luyện tập ra mà!
Hai người xà nẹo với nhau một chút, Trương Khánh Chúc mang đồ ăn về, đến cùng còn có Hà Mẫn, cô ta cũng mang hộp cơm và chén trà.
Vào trong nhà, cô ta nhìn thấy Mạc Như trước, nhếch mày nhẹ nhưng không nói gì, chỉ cười như không cười nói với Chu Minh Dũ: “Trời ơi, em nói là em mượn hộp cơm của anh dùng, anh còn không nỡ, em đi xa quá về lấy hộp cơm, suýt nữa là đi muộn không lấy được đồ ăn rồi, nếu như không lấy được đồ ăn, thì anh phải đền cho em đó.”
Cô ta gặp Trương Khánh Chúc ở nhà ăn, đã biết là chiều nay việc vợ của Chu Minh Dũ qua đây, không chào hỏi với Mạc Như vậy, chỉ nhõng nhẽo với Chung Minh Dũ, đương nhiên là muốn làm cho Mạc Như coi.
Suýt nữa là Mạc Như cười phun, người này có phải bị bệnh không, không phải là cô ta thực sự xem Chu Minh Dũ là thanh niên trẻ ở dưới quê có chút tài mọn, những người phụ nữ và con nít chưa từng gặp gì không biết gì cả ở dưới quê, đàn ông nào nhìn thấy thanh niên nữ ở trong thành phố như cô ta cũng hơi không thể nhịn được dính vào rồi bỏ vợ con sao?
Trần Khánh Chúc chào hỏi với Mạc Như, không ngờ Hà Mẫn lại như vậy, cũng rất là ngại ngùng.
Hà Mẫn nói xong bèn khiêu khích nhìn Mạc Như và Chu Minh Dũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận