Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 408: Ké sữa

Chương 408: Ké sữa
Chương 408: Ké sữa
Lòng cô ta chợt đau nhói và buồn bã, thấy con gái mình đói đến mức khóc to oe oe không có sữa mà bú, Chu Thất Thất lại vừa bú vừa lãng phí như đang chơi đùa. Vương Liên Hoa phẫn uất, kêu gào bất mãn trong lòng.
Đều là con gái, dựa vào cái gì mà lại khác nhau như thế.
Lúc này, Mạc Như thấy hơi đau đầu, sao chị còn chưa đi, đây là có ý gì, chị không đi thì tôi làm sao đặt đứa bé vào trong.
Hơn nữa con gái của chị ở đây khóc om sòm, chị cũng không lo dỗ nó, lại còn làm Chu Thất Thất giật mình không ngủ được.
Cô nói: “Chị dâu qua trước đi, lát nữa em đến.”
Nhưng Vương Liên Hoa lại rất quyết tâm, cô ta cười gượng, mắt nhìn chằm chằm ngực của Mạc Như: “Không vội, tôi nói chuyện với cô một lúc.” Sau đó, cô ta bắt đầu nói những lời vô nghĩa.
“Cô xem bộ dạng đắc ý kìa, sinh con trai không biết còn đến mức nào nữa, coi thường chúng ta sinh con gái. Tôi nói chứ cô ta có gì mà đắc ý, cô ta sinh con trai cũng chẳng ăn được mười quả trứng gà. Sỏa Ni! Tôi nghe nói lúc đó cô ăn năm sáu quả trứng gà mỗi ngày à?”
Mạc Như: ... Chị nghe ai nói thế.
Cô ta cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, ăn uống ị tè thực sự chẳng có gì đáng nói.
“Sỏa Ni! Tôi thấy tôi với cô cũng khá hợp nhau đấy, mấy hôm nay làm việc, chỉ có hai ta không lười biếng, không dùng mánh lới, đúng không? Không như những tứ thuộc hộ kia sinh con trai, đúng là yếu ớt.”
Mạc Như bối rối không biết làm sao tiếp lời.
Thực ra, cô không thân với người trong thôn lắm, trước kia ngốc nghếch nên không ai lại gần. Hiện tại không còn ngốc nữa, nhưng cô cũng không nói với bọn họ lời nào.
Vậy nên thực ra cô không biết làm sao qua lại với bọn họ.
Làm sao tiếp lời đây?
Cô thực sự không cho rằng người ta sinh con trai cao hơn mình một bậc, cô không để tâm chút nào nên không có gì để nói.
Vương Liên Hoa nói tiếp: “Sỏa Ni! Hai hôm trước đầu lợn to kia thơm quá, ngửi thôi cũng thấy thơm rồi, đủ cho thôn chúng ta thơm đến tết, mình cô cũng phải ăn một bát thịt lớn phải không?”
Hai cái tai heo và một cái lưỡi heo, đây là bộ phận ngon nhất mà lại mình cô ăn hết, sao lại tốt số như thế?
Sao Chu Minh Dũ lại thương yêu vợ như thế? Dám mượn phiếu mua thịt của bí thư huyện ủy, sao lại dũng cảm như thế?
Người đàn ông tốt như thế, sao có thể xứng với một người phụ nữ ham ăn biếng làm chứ? Đúng là lãng phí người đàn ông tốt.
Tất nhiên cô ta không ăn được thịt gia đình mang về, tất cả đã vào bụng mẹ chồng cô ta rồi, những người khác chỉ có thể nhìn đôi đũa mà thôi, thậm chí cô ta còn không được ăn rau.
Thấy cô ta hình như có ý định rời đi: “Được, chúng ta qua đó đi.” Mạc Như nghiến răng, cô định đưa Chu Thất Thất vào cái lều cỏ. Cùng lắm là bảo Cúc Hoa trông chừng, rồi dọn dẹp muỗi và sâu bọ, dù sao ban ngày Chu Thất Thất cũng ngủ nên chắc không thành vấn đề.
“Đợi một lúc!” Vương Liên Hoa ngăn cản cô: “Sỏa Ni! Cô xem sữa cô nhiều nên chảy xuống rồi. Tôi nói cô biết căng sữa khó chịu lắm, nếu không hút sạch thì đến lúc đó sữa chảy người lớn sẽ phát sốt đấy, đau nhức cảm đêm không ngủ được, trầm trọng hơn thì có thể lở loét, mau để Thiết Muội bú sữa giúp cô, nếu không sẽ sinh bệnh đấy.”
Mạc Như: ... Bỗng nhiên hình như hiểu ra điều gì đó.
Mỗi người đều có tam quan và cách suy nghĩ khác nhau cho nên vừa rồi Mạc Như không hiểu vì sao mẹ của Thiết Muội lại đến đây, chẳng lẽ là để nói huyên thuyên mấy câu linh tinh thôi sao?
Cô hoàn toàn không ngờ rằng mẹ của Thiết Muội đến ké sữa, muốn cô cho Thiết Muội bú sữa.
Chủ yếu là cô có những suy nghĩ không thể thay đổi được, lúc nào cũng cảm thấy sữa là dành riêng cho cục cưng, tốt nhất là không nên chia sẻ cho người khác nên cô chưa bao giờ nghĩ đến việc cho trẻ khác bú sữa.
Hiện tại, mẹ của Thiết Muội nói như thế mới định hình được.
Cho con người khác bú sữa thực ra cũng chẳng sao, ở nông thôn đều như thế. Cuộc sống thiếu thốn, chất béo không đủ, làm mẹ không có sữa để con đói kêu khóc oe oe, nhất là những đứa bé chưa tròn trăm ngày, lại không thể ăn lương thực nên chỉ có thể đi mượn sữa khắp nơi.
Không cần phải nói, gia đình mình sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể, người ngoài lần đầu cũng sẽ giúp đỡ, nhưng lúc nào cũng mượn thì lại không vui vẻ gì. Dù sao cũng không có gia đình nào khá giả, sữa cũng không nhiều, con mình bú không no thì làm sao có dư để cho con người khác bú.
Mạc Như vẫn còn chút rào cản tâm lý, bú sữa cũng là chuyện rất riêng tư. Ngoài cục cưng của mình ra, cô cũng không vui mấy khi cho đứa bé khác bú sữa.
Nhưng cô cũng không nhẫn tâm nhìn đứa bé chưa đầy tháng như Thiết Muội đói bụng gào khóc thảm thiết trước mặt mình, khóc đến tái mặt rồi, trông như sắp ngất đi.
Ai nhìn thấy cũng không nhẫn tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận