Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1097: Đêm trước mưa gió (2)

Chương 1097: Đêm trước mưa gió (2)
Hai người cứ ngồi ở đó, không thèm quay đầu nhìn cô ta. Trương Cấu, Đinh Lan Anh, Vương Ngọc Cầm, Ngô Mỹ Anh, Trần Ái Nguyệt và những người khác đều trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt đó không phải lưỡi trượt thì là than lửa.
Nếu như cô ta dám nói gì thì chỉ sợ bọn họ đốt chết hay đóng băng ngay lập tức.
Cô ta cố gắng can đảm, cuối cùng cân nhắc lại. Cho dù cô ta có tố giác chiến sĩ thi đua thì bên trên cũng không thể cho cô ta làm chiến sĩ thi đua. Cho dù cô ta tố giác chiến sĩ thi đua thì cô ta vẫn là xã viên bình thường, muốn làm gì thì làm.
Trước đây có bao nhiều người tố giác người khác rồi? Cuối cùng chẳng phải cũng thế sao?
Nếu cô ta tố giác chiến sĩ thi đua thì cô ta có kết quả tốt sau khi Lưu Tân Nông đi khỏi hay không?
Cô ta sẽ phải làm những việc nặng nhọc, cũng không chia cho cô ta điểm công tác.
Cô ta muốn sống qua ngày ở đại đội Tiên Phong, Lưu Tân Nông lại không thể mãi làm chủ cho cô ta.
Nghĩ như thế, cô ta thấy hận Triệu Tam Man Nhi, cô nói cô tố giác chiến sĩ thi đua thì cứ tố giác, lôi tôi vào làm gì.
Thiết Muội chúng tôi không bú sữa, nhưng Thiết Muội cũng không nhỏ, nó rất mũm mĩm, cọng giá Triệu Tam Man Nhi có thể so sánh được hay sao?
Hừm
Cô ta nhanh chóng nói: “Bí thư Lưu, làm gì có chuyện đó? Không có chuyện đó. Chủ đề như thế không thích hợp nói trong cuộc họp, không tôn trọng đồng chí phụ nữ.”
Cuối cùng, cô ta nói lời lẽ đanh thép, càng thêm oán trách Triệu Tam Man Nhi, con gái lớn vẫn chưa lấy chồng, thế mà trong cuộc họp, trước mặt nhiều người nói bú sữa bú sữa, đúng là không biết xấu hổ.
Đương sự Vương Liên Hoa đã nói như thế, những phụ nữ khác lập tức hùa theo, còn la rầy Triệu Tam Man Nhi: “Phụ nữ ngang ngược như cô sao không biết liêm sỉ như thế, không có giáo dưỡng.”
Cũng có người chửi thẳng Lương Thục Anh: “Bà bị điên à, con gái cũng không dạy. Suốt ngày mở mắt nhìn là biết lãng phí lương thực sao?”
Cũng có người mắng chửi Triệu Hóa Dân: “Đúng là cả gia đình hung ác, trước đây không có cơm ăn, đói đến mức da bọc xương, lúc này được ăn no nê lại có sức nói năng bậy bạ vu khống người khác.”
Kim Chi Nhi lập tức đứng dậy nói to: “Bí thư Lưu, tôi muốn tố giác. Hoa màu vừa chín thì Lương Thục Anh và Triệu Hóa Dân ra đồng trộm hoa màu, mang khoai lang về nhà, còn bẻ bắp, cắt cao lương. Đợi đến lúc đội sản xuất làm việc, cả nhà bọn họ lãn công không dốc sức. Còn Triệu Tam Man Nhi và mẹ cô ta mê tín phong kiến, chửi rủa chiến sĩ thi đua.”
Cô ấy vừa nói ra những người khác đã dẫn đầu.
Ngô Mỹ Anh cũng đứng lên, nói to: “Bí thư Lưu, bông và sâu bọ của thôn chúng tôi đều là chiến sĩ thi đua dẫn đi bắt, chiến sĩ thi đua làm nhiều việc tốt cho chúng tôi, cứu mạng của biết bao nhiều người. Huyện và công xã đều có khen thưởng, đội sản xuất của đại đội chúng tôi tất nhiên cũng có khen thưởng, có gì không đúng sao?”
Cô ta vừa nói xong, những người khác cũng bắt đầu vỗ tay.
Người này nói “Hạn hán năm đó, nếu không nhờ chiến sĩ thi đua phát hiện suối nguồn thì thôn chúng tôi không thu hoạch được hoa màu rồi.”
Người kia nói “Năm đó nạn châu chấu, nếu không nhờ chiến sĩ thi đua thì chúng tôi thực sự chết vì đói rồi.”
Còn có người không ngừng bổ sung.
Trong phút chốc, hội trưởng trở nên hỗn loạn.
Trương Căn Phát quát: “Yên lặng, yên lặng.”
Không ai nghe ông ta nói, bọn họ tiếp tục làm ồn.
Lưu Tân Nông tức giận, đập bàn: “Yên lặng.”
Chu Thành Chí ho một tiếng.
Hội trường dần trở nên tĩnh lặng.
Lưu Tân Nông giận dữ nói: “Các người làm gì thế? Chủ nghĩa đoàn thể sao? Muốn một tay che cả bầu trời hả? Một gia tộc thao túng một đại đội ư?”
Trương Căn Phát hùa theo: “Đều nghe bí thư Lưu, nói rõ ra.”
Trương Căn Phát cứ nghĩ đây là cơ hội, bởi vì các đại đội bên ngoài đều đang thực hiện nhớ về gian khổ quá khứ và nghĩ đến hạnh phúc hiện tại, phong trào xã viên tố giác, thông qua phong trào này bắt một lượng lớn cán bộ cơ sở, cho một lượng mới lên.
Ông ta muốn bắt Chu Thành Chí và những người khác thông qua lần này, sau đó để con trai mình nhậm chức, đến lúc đó sẽ là thiên hạ của cả nhà ông ta.
Đâu ngờ rằng người của đội ba đội bốn đều nói giúp chiến sĩ thi đua, điểm giống nhau là chiến sĩ thi đua ủng hộ ai, ai có thể làm cán bộ thôn.
Trương Căn Phát và Trương Kim Lạc trao đổi ánh mắt với nhau.
Trong những năm qua, bọn họ ở đại đội Tiên Phong thực sự rất khiêm tốn, mắt nhìn các xã viên vốn dĩ không có cơm ăn nhưng hiện tại lại có thể được ăn uống no nê, đến nhà cầu xin ông ta ngày càng ít đi.
Trương Căn Phát cảm thấy buồn phiền.
Đang suy nghĩ thì có người nói: “Bí thư Lưu, tôi muốn tố giác, ban đầu là bí thư chi bộ đại đội dẫn đầu trộm bông, kêu chúng tôi trộm xong hãm hại chiến sĩ thi đua của đội hai, không chỉ có mình tôi trộm, nhưng lại xử phạt một mình tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận