Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 882: Phần thưởng lớn (2)

Chương 882: Phần thưởng lớn (2)
Chương 882: Phần thưởng lớn (2)
Đại đội Tiên Phong bởi vì có nước suối tưới tiêu nên ruộng hoa màu vẫn duy trì ẩm ướt, sâu bọ cũng được Mạc Như bắt gần hết nên các xã viên không có cảm giác này.
Bên ngoài thôn sớm đã phát hiện năm nay sâu bọ có hại rất nhiều, vào mùa hè không thấy sâu bọ nhiều, vào mùa thu sâu bọ chết hơn một nửa. Hiện tại cảm thấy châu chấu đặc biệt nhiều, hơn nữa còn bay thành đàn, một vùng rau nhỏ bị cắn trụi chỉ trong vòng mấy ngày.
Mạc Như nói với bọn họ điều cô biết: “Miếu tướng quân ở phía sau có vài mảnh đất bị cắn gần sạch rồi, ruộng càng hạn hán thì châu chấu càng nhiều, nếu đen kịt như muỗi khí hậu thì càng rắc rối hơn.”
Chu Công Đức vừa nghe thấy mặt đã biến sắc, từ nhỏ ông ta đã trải qua nạn châu chấu, lúc đó ông ta vẫn còn nhỏ nhưng đã có ký ức rất sâu sắc.
Châu chấu ngập tràn ùn ùn kéo đến, giống như những đám mây dày đặc trước cơn giông lớn, bầu trời bị che phủ có thể dọa chết người.
Đám châu chấu ùn ùn kéo đến, cũng chỉ là một lúc, một bữa ăn thậm chí có thời gian ít hơn nên có thể ăn thì đều bị ăn sạch. Chẳng nhưng hoa màu, lá, cọc bị cắn sạch. Nếu có loài vật bé nhỏ sống ở bên ngoài thì chúng có thể cắn sạch chỉ còn lại bộ xương mà thôi.
Thậm chí giấy dán trên cửa sổ trong nhà, cỏ tranh trên tường và mái nhà đều bị cắn sạch.
Những con chuột chạy lung tung ngoài đồng bị nuốt chửng trước khi chúng trốn thoát.
Đây là trải nghiệm của chính ông ta.
Lúc nhỏ trải qua nạn nạn châu chấu, lúc đó em út của ông ta còn ham chơi. Khi nạn châu chấu đến vẫn còn la cà ở bên ngoài, trên đường chạy về nhà bị đám châu chấu đi qua vây quanh, ba ông ta đỡ cho bọn họ bằng chậu, sọt, giỏ để đưa em út về.
Chẳng bao lâu sau, cánh tay của em út bị cắn đến mức để lộ xương.
Cũng may họ đã kịp thời cứu em út không bị cắn chết, nhưng nghe nói có trẻ em ngoài thôn bị châu chấu làm hại.
“Nếu... nếu... nếu như thực sự... có nạn châu chấu... thì ghê quá.” Chu Công Đức nói chuyện bắt đầu cà lăm, tay cũng run bần bật, muốn điếu thuốc cũng không được.
Mọi người đều hoảng sợ khi nhìn thấy sắc mặt vàng như nghệ của ông ta, họ đều hỏi phải làm gì.
Chu Thành Chí tát một cái: “Thôi chết mẹ, nhanh chóng tăng ca để bẻ bắp làm giảm thân cây bắp, rồi cắt dây khoai lang, một cây cũng không thể để những con sậu bọ đó có cơ hội.”
Lúc này, ruộng đậu nành, đậu phộng đã thu hoạch xong, còn có bắp và khoai lang.
Bắp cũng thu hoạch hơn một nửa, nhưng cả đại đội có hơn một nửa chưa thu về nhà, dù sao những kẻ ngu ngốc của đội ba đội bốn động tác chậm hơn mốt chút.
Vậy nên vẫn phải tăng tốc thật nhanh.
Mạc Như nói: “Chẳng những tăng tốc thu hoạch hoa màu, tốt nhất còn có thể phát động các các xã viên bắt châu chấu.”
Hãy phá hỏng mối quan hệ của châu chấu trước khi chúng kết thành bầy, ít nhất cũng có thể kiểm soát không đến mức thành tai họa nhanh như thế.
Chu Minh Dũ nói: “Chúng ta đến công xã một chuyến để báo cáo với chủ nhiệm Lâm, xem có thể phát động toàn huyện bắt châu chấu hay không, cố gắng kiểm soát khi châu chấu thành tai họa.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ đi đến công xã, bởi vì gia súc đều thu hoạch hoa màu ngoài ruộng nên bọn họ chỉ có thể đi tiếp.
Để tránh Lâm Thư không tin mùa thu châu chấu có khả năng thành họa,cả hai đã chuẩn bị trước, Chu Minh Dũ tìm một cái giỏ lớn, bên trong lót vỏ bắp, chất một giỏ châu chấu rồi mang đi.
Bởi vì gấp gáp nên đi đường hơi nhanh, Mạc Như cảm thấy hơi mệt: “Anh Út Năm, nếu có chiếc xe đạp thì tốt biết mấy.”
Hiện tại cô thiếu tiền, bán trứng gà và nấm để dành được không ít tiền, nhưng lại không có phiếu.
Cửa hàng bách hóa huyện ủy không bán vật dụng lớn này nên Khâu Lỗi không kiếm được phiếu. Thường thì một năm chỉ nhập có vài chiếc, sau đó các đơn vị đợi chỉ tiêu, có chỉ tiêu mới có thể đến cửa hàng bách hóa nhận hàng. Đều là đơn vị dùng chung, rất quý nên hoàn toàn không bán.
Vậy nên Mạc Như đến hiện tại cũng không mua xe đạp từ chợ đen, ra ngoài vẫn đi bộ.
Chu Minh Dũ cười nói: “Hay là khi nào về chúng ta đi mua linh kiện, anh làm một chiếc cho em, săm lốp xe có thể mua mua loại bánh xe có vỏ xe cao su, chỉ là nó hơi to, trông như một chiếc xe mô tô, còn bánh răng thì...”
Mạc Như cười phá lên: “Thôi bỏ đi, hiện tại cũng không phải không có kỹ thuật, chúng ta còn tự phát mình, tự mình làm vừa tốn sức vừa vô ích, tốt hơn là nghĩ cách đến chợ đen bán đồ. Nếu còn không được thì sang năm chúng đến đến thành phố xem sao.”
Trên đường đi đến công xã, cả hai nói cười với nhau nên Mạc Như cũng không thấy mệt nữa.
Với một giỏ hàng mẫu như thế, chưa tốn sức nói gì thì Lâm Thư đã hoảng hốt nói không nên lời: “Hai người, hai người bắt ở đâu mà nhiều châu chấu như thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận