Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 73: Mặc kệ (4)

Chương 73: Mặc kệ (4)
Trần Kiến Thiết: “Hợp lực bắt chim sẻ mấy buổi tối nên ban ngày mở mắt không ra, không thể tranh công làm việc, ban ngày phải ngủ, nếu không buổi tối không có tinh thần đi bắt chim sẻ, kiếm không được điểm công tác mấy người có bồi thường không?”
Chu Cổ Trung: “Không bắt chuột thì làm gì còn lương thực cho mấy người thu hoạch, đều bị chuột ăn sạch cả. Tôi đi rót nước bắt chuột cũng móc ra được vài cân lương thực, một con chuột một năm ăn ít nhất…”
Trương Thành Phát: “Ruồi muỗi truyền bá vi khuẩn, chúng ta phải diệt trừ tận gốc! Đại đội trưởng nói, mười con ruồi là một điểm, mười con muỗi cũng được một điểm.”

Như vậy mà cũng được sao!
Chu Thành Chí nổi giận, "Điểm công tác đại đội trưởng nói ở nơi nào thì ngươi đi theo đại đội trưởng nơi đó mà lấy.”
"Đúng vậy, điểm công tác của mấy người cán bộ bọn họ còn nằm chình ình trong đội của chúng ta đây này, thật phí công đội chúng ta nuôi dưỡng bọn họ, đi mà bảo hắn phân điểm cho mấy người.”
“Một con chuột hai điểm, tôi bắt cả một ổ đến tận sáu con, đây chính là mười hai điểm đấy, một ngày ông chỉ cho tôi bảy điểm, tôi làm như vậy thì có cái gì không đúng?”
"Đúng thế, tôi cũng làm việc giống như vậy, vì sao chỉ cho tôi tám điểm? Dù sao tôi cũng là người có thâm niên, cho điểm như vậy mất mặt cỡ nào, tôi dưỡng ruồi nhặng thì sẽ kiếm được nhiều điểm hơn."
Chu Thành Chí tức giận đến mức nói không ra lời, “Diệt trừ bốn hại là bảo mấy ngày diệt trừ, không phải bảo mấy người đi nuôi dưỡng, mấy người…”
"Mấy người làm như thế kiếm được điểm công tác dễ dàng, còn bọn tôi thì thu hoạch lúa mạch mệt nhọc, vậy mà mấy người lại đòi chia lương thực của bọn tôi, mấy người có lương tâm không?”
Mọi người sôi nổi chỉ trích mấy hộ gia đình kia.
"Mấy người cũng không cần phải tức giận, hiện tại lương thực có sản lượng cao, ở Hà Nam một mẫu đất được ba ngàn cân lúa mì, một mẫu đất đã bằng chúng ta ba mươi mẫu, chúng ta còn trồng cái gì nữa?”
“Nếu là như vậy, chúng tôi cũng sẽ đi kiếm điểm.”
"Phải đấy, ai hơi đâu mà đi thu hoạch hoa màu mệt đến mức chết đi sống lại!” Rất nhiều người đều nóng lòng muốn thử, “Sản lượng của người ta cao như vậy, chúng ta làm bán sống bán chết cũng chỉ được một chút lương thực này, quanh năm suốt tháng ăn không đủ no.”
“Trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ba tháng nay đều phải cố gắng chống chọi, lần này một người cũng chỉ được phân mấy chục cân lúa mì thì có ích lợi gì? Một năm cặm cụi làm việc, làm ra nhiều lương thực như vậy mà chỉ cho ăn có một chút, một người một năm được ba trăm cân lương thực, người tốt cũng sẽ bị chết đói!”
"Đúng vậy, không trồng nữa!”
“Đều đi bắt chim sẻ kiếm điểm công tác đi, đi thôi!”
Ở trong mắt của bọn họ điểm công tác là quan trọng nhất, công việc đều là của tập thể, không phải của riêng mình.
Có mấy hộ như vậy thừa dịp mọi người đang nhao nhao liền trực tiếp rời đi, còn hơn phân nửa những người còn lại đều là phàn nàn, la ó, không dám làm trái lời của đội trưởng.
Nhưng mà thấy có người rời đi, bọn họ càng nhao nhao dữ dội hơn, trực tiếp nói thẳng, người khác đi bắt côn trùng có hại nhận được điểm công tác so với việc bọn họ đi cắt lúa mì nhẹ nhàng hơn, còn được nhiều điểm hơn, đến lúc phân lúa mì cũng được nhiều hơn, vậy chính mình không đi bắt chẳng phải sẽ bị lỗ nặng hay sao?
Một đám người cãi cọ ồn ào, có người nói nhà mình có nhiều lao động, kiếm được nhiều điểm nên ít thua thiệt, có nói nhà mình ít lao động nên điểm công tác cũng ít, gắn bó với đội cũng chẳng được gì, ai cũng không hài lòng, đều cảm thấy bị ăn lỗ nặng, chi bằng không trồng trọt nữa đi diệt trừ bốn hại để kiểm điểm công tác.
Vì thế lại có thêm hai gia đình rời đi.
Người còn ở lại bắt đầu oán trách Chu Thành Chí chèn ép bọn họ, không cho bọn họ đi bắt chim sẻ, làm chậm trễ việc bọn họ tranh công kiếm điểm, thật bất công!
“Dù sao cũng đã có người làm bằng sức bốn người cộng lại, chúng ta ở lại chỗ này cũng không cần thiết, chúng ta đi bắt chim sẻ không phải càng tốt hơn sao?”
Chu Thành Chí tức giận đến mức mặt đen lại như bị sét đánh, như kiểu lập tức sẽ phát nổ.
Ông Chu lấy tẩu thuốc đeo bên hông ra, dùng tay đấm đấm vào cái lưng đau nhức, ông cũng không tức giận chỉ cười cười, “Mọi người đều cảm thấy bắt chim sẻ so với thu hoạch lúa mì quan trọng hơn, vậy thì chúng ta số ít phục tùng số nhiều đi, tất cả đều đi bắt. Mấy người cảm thấy nhà tôi có sức lực to lớn nên được nhiều điểm công tác là thiệt thòi cho mấy người sao? Vậy được thôi, chúng ta đều đi bắt, ai cũng không phải chịu thiệt.” Nói xong, ông ngậm tẩu thuốc, chắp tay sau lưng, quay đầu rời đi.
Ông vừa đi, Chu Minh Dũ và Chu Minh Quang cũng không cắt lúa mì nữa, thu don công cụ rồi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận