Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1063: Phát thanh viên (3)

Chương 1063: Phát thanh viên (3)
Nghe đó, nói năng rất tự tin, và như thế trực tiếp gửi đi rồi.
Mấy hôm nữa nhận được hồi âm của Mạc Ưng Tập, nói rằng cuối tuần cậu ta cùng bạn học đến đại viện văn phòng của đài phát thanh, đã đưa bức thư có thông giả tự cho phòng thông tin đài phát thanh rồi.
Phần còn lại, cô bé đợi chờ tin tốt lành.
Nào ngờ nửa tháng sau, bọn chúng thực sự nhận được hồi âm của đài phát thanh.
Bức thư được Tần Quế Hào gửi đến nhà vào buổi chiều, người nhận thư là Chu Tịch, có con dấu của trạm phát thanh.
Tần Quế Hào lấy làm khó hiểu, hắn không đến mức mù chữ nhưng biết chữ có hạn, nhờ hắn học bức thư này còn được, bảo hắn viết thư thì có chút khó khăn.
Nào ngờ Chu Thất Thất đã thư từ qua lại với trạm phát thanh rồi.
Đây là đứa trẻ gì thế.
Con nhà người ta à.
“Thất Thất, cháu giỏi thế? Nói chuyện gì với người ta thế?” Tần Quế Hào cũng không vội đi gửi thư, hắn đến nhà Mạc Như trước, tiện thể ăn ít điểm tâm do Mạc Như làm.
Trong ngày đông chí, nước đọng thành băng, trời rất lạnh, Mạc Như rất ít khi ra ngoài nên thường tự làm đồ ăn vặt cho các con ở nhà. Bánh nướng đường, bánh kê vàng, bánh sơn tra, bánh đậu đỏ gì đó đều là những thứ để dỗ trẻ con, chỉ cần có bột có đường thì trẻ con đều rất thích ăn, chúng hoàn toàn không quan tâm tay nghề như thế nào, huống hồ Mạc Như còn làm rất ngon.
Hôm nay Chu Minh Dũ không đến lò gạch, con gái đòi anh ở nhà viết Hồ lô biến cho con gái.
Chu Thất Thất lo lắng vì trong đài không có phát, cho dù Chu Minh Dũ kể cho cô bé cũng không được, nhất định phải nghe trong đài phát thanh mới thấy có ý nghĩa.
Chu Tiểu Bát cũng đồng ý, nên Chu Minh Dũ không chạy được, đành phải viết.
Tần Quế Hào cười nói: “Thất Thất, đến đọc thư cho chú nghe đi.”
Chu Thất Thất không chút lo sợ, cô bé nhờ ba xé thư giúp rồi lấy ra bức thư. Chỉ có một tờ giấy viết thư, chắc là vì nghĩ đến trẻ nhỏ, kiểu chữ trả lời gấp đôi bình thường, vẫn rất chữ Khải rất nghiêm túc, nét chữ rất đẹp.
Chu Thất Thất cầm bức thư, hắng giọng, nhìn ba mẹ, em trai và Tần Quế Hào, đột nhiên cảm thấy thiếu chút gì đó, cô bé nói với Chu Minh Dũ: “Ba, gọi bà ngoại đến nghe cùng.”
Mạc Như: “... Để mẹ đi gọi.”
Đợi đến lúc gọi Trương Thúy Hoa đến, tất nhiên là có cái đuôi đi theo, Lan Tử Nhi và vài đứa trẻ khác cũng đến.
Mọi người ngồi quây quần chiếc bàn vuông, Chu Thất Thất đứng ở bên cầm bức thư của mình, bắt đầu đọc: “Chu Thất Thất, thính giả nhỏ đáng yêu! Đầu tiên cảm ơn cháu đã thích đã thích phần phát sóng của cô. Về những câu chuyện cháu đã hỏi như Hồ lô biến… Hiện tại đài vẫn chưa thu, không biết là đã xuất bản hay chưa, cháu có thể cung cấp thêm các thông tin có liên quan được không? Chờ hồi âm của cháu.”
Cô bé cười tít mắt đọc xong bức thư: “Thân! Biên tập Chương Mộc Khả.”
Mạc Như liếc nhìn, người ta rõ ràng là Chương Kha.
Cô bé để thư lên bàn, đập một cái: “Ba giỏi quá đi, trạm phát thanh không có câu chuyện Hồ lô biến mà ba kể.”
Chu Minh Dũ và Mạc Như nhìn nhau, cả hai đều có chút ngại ngùng, đứa con gái này cũng rãnh rỗi sinh nông nỗi quá.
Mạc Như lại gần dựa vào vai Chu Minh Dũ, nhìn anh viết: “Ngày xửa ngày xưa, có một ông lão râu trắng sống trên núi đá, một hôm đi kiếm củi về...”
Cô bụm miệng cười, chọc vào vai anh, nói nhỏ: “Để con bé tự viết.”
Đôi mắt Chu Minh Dũ sáng rực, đúng thế, để con gái tự viết, dù sao anh cũng không muốn ăn cắp bản quyền những câu chuyện trong tương lai.
Một còn bé như Chu Thất Thất, cho dù có viết cũng viết không nhiều, trừ khi là mang linh cảm đến cho trạm phát thanh, như thế thì sẽ không ảnh hưởng đến việc phát sóng các phim hoạt hình Anh em Hồ lô trong tương lai.
Anh và Mạc Như quyết chí làm chủ nông trường, không có hứng thú làm đạo văn, diễn viên, ca sĩ và những người nổi tiếng khác. Anh cảm thấy hai người sau khi chết xuyên không đến đây, sinh mạng trộm được cần phải khiêm tốn, không được quá kiêu ngạo, nhất là anh không muốn trực tiếp lấy thành quả của người khác làm nên tên tuổi của mình.
Mạc Như chịu ảnh hưởng của anh, cũng đồng tình với anh, nên cô không bao giờ bắt chước danh họa nổi tiếng nào trong tranh vẽ của mình. Cô chỉ vẽ một số đề tài phong thổ mà cô hứng thú, ghi lại càng nhiều càng tốt những gì đã thấy và nghe, cô hy vọng rằng nó có thể được sử dụng làm tài liệu nghiên cứu lịch sử trong tương lai.
Nghe ba mẹ nói muốn cô tự viết cậu chuyện Anh em Hồ lô cho trạm phát thanh, Chu Thất Thất suy nghĩ giây lát: “Được thì cũng được, nhưng mà... có đưa tiền hay không ạ?”
Mạc Như: “Cần tiền gì chứ, con còn nhỏ như thế, viết câu chuyện chưa chắc người ta đã lấy.”
Chu Thất Thất: “Vậy cậu út gửi bản thảo cho tòa soạn, sao người ta lại cho tiền?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận