Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1195: Thanh niên tri thức 4

Chương 1195: Thanh niên tri thức 4
Học ở trường hai năm, trực tiếp tốt nghiệp trung học phổ thông.
Bởi vì các học sinh về nông thôn sau khi tốt nghiệp, họ cảm thấy rằng họ không có tương lai, cũng không chịu học tập chăm chỉ, ai cũng lãn công sống qua ngày. Học sinh thành phố sống qua ngày, học sinh nông thôn thấy học là về nhà cày ruộng nên càng không muốn đến trường, số học sinh trực tiếp giảm hơn một nửa.
Lúc này, các thành phố lớn lại nảy sinh một vấn đề cấp bách hơn, do ba năm qua các trường đại học và cao đẳng, công xưởng đã được chấn chỉnh, khôi phục nhưng không tuyển sinh nên các trường trung học tồn đọng rất nhiều học sinh.
Để giải quyết mối đe dọa xã hội do bộ phận học sinh này gây ra, quy định học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông của các khóa 66, 67 và 68 phải tốt nghiệp tập thể, sau khi tốt nghiệp sẽ bắt đầu huy động, yêu cầu tự nguyện về các vùng nông thôn trên khắp đất nước để xây dựng tổ quốc trong một thế giới rộng lớn hơn.
Các thành phố lớn hầu hết đều các ngôi làng xa xôi, trong khi ở các thành phố vừa và nhỏ lại chủ yếu đến vùng nông thôn gần nhất để tham gia sản xuất.
Vậy nên đã có một làn sóng thanh niên trí thức về nông thôn trên khắp đất nước.
Thành thật mà nói, những thanh niên tri thức này cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, những thanh niên không được coi là thanh niên tri thức.
Dù sao trình độ thực sự của hầu hết mọi người ngay cả trung học cơ sở cũng chưa tốt nghiệp.
Cho dù mấy khóa sau cũng cơ bản là trình độ tiểu học xen lẫn bằng cấp trung học cở sở và trung học phổ thông.
Vì vậy, vào những năm 1970, các trường đại học, cao đẳng và các công xưởng bắt đầu tuyển dụng công nhân. Cho dù có được nhận thì họ cũng không đủ trình độ, có rất nhiều công nhân có bằng cấp ba đều được yêu cầu tham gia các lớp đào tạo trung học cơ sở được tổ chức trong nội bộ công xưởng.
Vì trình độ thực tế của họ bị trì hoãn ngay cả trung học cơ sở cũng chưa đến.
Năm 1968, đại đội Tiên Phong cũng mở ra cao trào thanh niên tri thức về nông thôn.
Đa số học sinh của huyện lị Cao Tiến đều là người trong huyện, khi về quê đều tự thu xếp công việc hoặc ra đồng với đội sản xuất. Nếu trong gia đình có mối quan hệ hoặc có thể tìm được người có thể lên tiếng nói thì họ gần như có thể tìm thấy chức vụ giáo viên nào đó ở trường tiểu học.
Lên một bậc học, học sinh các trường trung học phổ thông, trung học cơ sở ở các huyện và thành phố phải điều xuống cơ sở rèn luyện ở nông thôn lân cận.
Tuy nhiên, một số ít học sinh tỉnh lỵ ở lại thành phố, một số đến các vùng nông thôn lân cận và hầu hết đến các vùng sâu vùng xa và nghèo.
Vì danh tiếng của đại đội Tiên Phong, bên trên còn sắp xếp cho một số học sinh của các trường học ở tỉnh lỵ, Thanh Thị, các khu vực đến công xã Hồng Kỳ tham gia sản xuất, trong đó số học sinh đến đại đội Tiên Phong là đông nhất.
Chẳng hạn như đại đội ít nhất cũng có năm sáu học sinh tham gia sản xuất, thường thì có mười mấy học sinh, còn đại đội Tiên Phong có ba mươi lăm học sinh.
Đây đương nhiên là không đến theo đợt, giữa năm nhận trước sáu người, nửa tháng sau lại nhận thêm vài người, cứ từng đợt như thế, đến mùa thu, đại đội Tiên Phong tiếp đón đến ba mươi lăm người.
Xem ra, bên trên không có ý định dừng lại, mà còn có dấu hiệu không ngừng điều xuống cơ sở rèn luyện.
Chu Thành Chí sốt ruột, đại đội bọn họ nhiều ruộng như thế, các xã viên của mình vừa mới ăn no, lại có bao nhiêu học sinh xuống như hổ như sói ăn uống no say, chẳng phải sẽ khiến cho đại đội họ nghèo đi hay sao?
Ông tìm Chu Minh Dũ: “Minh Dũ, chúng ta có cần phản ánh với các lãnh đạo không, cũng không thể cứ cho lấp đầy người cho chúng ta, lương thực chúng ta có hạn.”
Các học sinh không vui khi ông nói như thế, bọn họ bày tỏ đến nông thôn để lao động, tự lực cánh sinh, sao nói cứ như thể đến để ăn chực vậy?
Trong mắt Chu Thành Chí, chẳng phải bọn họ đến để ăn chực hay sao?
Trước đây nói Trần Kiến Thiết, Chu Cổ Trung lười biếng, hiện tại nhìn các học sinh chẳng những yếu ớt, quái đản, ham ăn biếng làm. Cho dù các học sinh ham ăn biếng làm, nhưng họ còn trẻ chưa từng làm việc, không biết làm việc, không có sức lực, vất vả mệt nhọc cả ngày cũng chỉ kiếm được có bốn điểm công tác.
Bốn điểm công tác có thể làm gì?
Những đứa trẻ choai choai của đại đội Tiên Phong đều có thể kiếm năm điểm công tác.
Bốn điểm công tác, còn phải gửi cho bọn họ ba trăm sáu mươi cân khẩu phần lương thực một năm ư?
Vậy thì ai không ăn?
Điều quan trọng nhất là một số thanh niên tri thức này không cảm thấy rằng họ về nông thôn là để làm việc, mà chỉ thích khoa tay múa chân, vênh váo hung hăng. Có cảm giác bọn họ về nông thôn để làm cán bộ, làm chỉ huy, để thay đổi các vùng nông thôn lạc hậu và đưa họ đến với hiện đại hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận