Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 272: Công kích lẫn nhau (4)

Chương 272: Công kích lẫn nhau (4)
Mạc Như gật đầu, cười với chị Lý và nói: “Làm phiền chị rồi.”
Chị Lý vội nói: “Không phiền, cô xem cô cần cái này.”
Mạc Như lấy vài bao kim và cuộn chỉ, còn có một ít cúc áo thường dùng, hai trượng dây thun…
Chị Lý nhỏ giọng nhắc nhở: “Đồng chí Mạc Như! Cô không thể mua nhiều như thế, chúng tôi có quy định, mặc dù những thứ linh tinh này không cần phiếu nhưng cũng phải dựa vào gia đình thu mua cung ứng, số lượng hằng năm của mỗi gia đình có hạn, không thể vượt số lượng.”
Phó Trân nói: “Đừng có nóng vội, khi nào về tôi mang cái ở nhà đến tính toán là được rồi.”
Chị Lý cũng chưa nói quy định thì cô đã đồng ý rồi, nhưng tất nhiên Mạc Như cũng không thể mua mười bao kim mang về phân chia. Thời điểm này chất lượng rất tệ, giòn và rất dễ gãy, cô cũng chỉ có thể mua ba bao, một hào một bao.
Ngoài ra, cô còn mua thêm hai cuộn chỉ to trắng đen, ba xu một cuộn, tiếc là vẫn chưa mua được. Một cúc áo thường ngày hay dùng, màu đen và màu trắng. Cô đã mua hai trượng dây thun, đây là Phó Trân nói cùng tính toán chi phí của nhà mình và nhà chị gái, số lượng nửa năm cho hai nhà.
Mạc Như có chút ngại ngùng, Phó Trân bảo cô đừng khách sáo, cười nói: “Cô thấy thích thứ gì thì mua thứ đó, khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, không mua thì hết cơ hội rồi.”
Cô ấy cảm khái làm Mạc Như thấy cảm động trong lòng, cô chỉ nghĩ sau này có cơ hội phải trả ơn cho người ta.
Cô lấy một phích nước nóng vỏ tre, hai đồng bốn hào hai, cái này cần phiếu mua hàng và còn phải viết giấy xác nhận phích nước nóng rõ ràng, chỉ là phiếu huyện phát hàng chỉ được thông dụng trong huyện mà thôi.
Phó Trân lấy từ trong túi ra mấy tờ phiếu đặt trên quầy hàng để cô mua thỏa thích, chỉ cần dùng phiếu thì nó sẽ trừ trong phiếu.
Khóe mắt chị Lý run lên, loại phiếu mua hàng này khác với phiếu lương dầu thịt vải, đều là đều được phát cho lãnh đạo trong xưởng hàng tháng hoặc hàng quý, sau đó lãnh đạo quyết định phân chia cho ai tùy theo hiệu quả công việc của các công nhân, không phải ai cũng có mức lương như nhau.
Người bên ngoài dành dụm nửa năm đến một năm mới có được một phiếu, cô gái này vừa ra tay đã có bốn năm phiếu.
Cô còn mua một cái chậu tráng men toàn màu trắng, đường kính mười centimét, tám hào năm một cái. Tuy thứ này khá đắt nhưng có thể dùng làm cốc và bát, sau này có thể cho cục cưng ăn mà không sợ dầu, không sợ nóng.
Một cục xà phòng dài có thể bẻ đôi dùng, tổng cộng ba hào.
Hiện tại, gia đình chưa bao giờ sử dụng xà phòng, đều là sử dụng nước tro than để giặt đồ, gội đầu cũng như thế.
Thời điểm này, con người làm việc đổ mồ hôi, thực ra áo quần và đầu tóc của họ đều khá dơ nên không dùng xà phòng thì không rửa sạch được.
Mặc dù biết Trương Thúy Hoa không nỡ mua để dùng nhưng cô vẫn mua, kiếm tiền chẳng phải là để mua những vật dụng hàng ngày này ư, cho cuộc sống được thoải mái chút mà, cho dù có bị mắng thì đến lúc đó tính sau.
Mua xà phòng rồi thì không thể thiếu glycerol được, cô mua ít vaseline và một chai glycerol nhỏ hàng rời, nếu không có thứ này thì vào mùa đông tay và mặt lạnh cứng rất dễ nứt nẻ.
Mạc Như còn muốn mua một đôi ủng chống nước cho gia đình mang, nhưng hỏi ra thì giá hơn bốn đồng một đôi, cô giật mình vội lắc đầu nói không mua nữa.
Cô còn mua nhu yếu phẩm thường dùng, thứ nào không cần thiết thì tuyệt đối không mua.
Diêm quẹt hai hào một bao, hai xu một hộp, một bao mười hộp. Cô vốn định mua mười bao mang về chia đều cho các gia đình nhưng cũng hỏng kế hoạch, phải dựa vào chi phí để mua nên cô chỉ có thể mua ba bao.
Ngoài ra còn có muối, muối hạt thô một hào ba một cân, muối tinh một hào năm một cân, còn muối hạt to một hào mốt có thể mua về ướp dưa muối.
Cô dùng tiền của Phó Trân mua ít muối thô và muối tinh, muối hạt to thì không cần tiền, cô mua mười mấy cân về chia cho các gia đình ướp dưa muối.
Mua được một đống vật dụng hàng ngày, cô nghĩ đã mua xong nhu yếu phẩm rồi, những thứ khác không cần thiết phải mua thì bỏ qua.
Mua xong vật dụng hàng ngày, cô nói: “Chúng ta phải mua ít đường nâu.”
Phó Trân và cô đến trước quầy thực phẩm phụ, đường nâu năm hào bốn một cân, chỉ còn lại dưới đáy thùng. Thời điểm này, thực phẩm và một số vật dụng hàng ngày đều quen đựng trong thùng.
Mạc Như mua xong, cân hết cũng chỉ có hai ba lạng.
Mạc Như đoán chắc chắn còn hàng trong cửa hàng, không chỉ có một thùng này, có lẽ là định mức hôm nay đã bán hết nên không chịu lấy ra thêm.
Phó Trân cười nói: “Cô mua tiếp thứ khác đi, đường nâu cứ giao cho tôi.”
Mạc Như nói lời cảm ơn rồi tiếp tục đến quầy hàng khác mua dầu lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận