Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1118: Máy cày (4)

Chương 1118: Máy cày (4)
“Đâu có dễ như thế, ai thi lấy bằng chẳng phải mất một hai năm? Ủy ban khu vực cử một người đến tỉnh học kỹ thuật lái xe, hai năm mới tốt nghiệp.” Nói xong, anh ta quay người đi về văn phòng.
Triệu Lập Cương không tiện nói có người học hai năm mới tốt nghiệp, có người học hai tháng có thể tốt nghiệp thì sao?
Lúc này, trong đám đông phát ra tiếng hoan hô: “Ái chà, khởi động rồi.”
Lưu Tân Nông không kìm được quay đầu lại nhìn thấy Chu Minh Dũ đang ngồi trên máy cày dắt tay, tay vịn nắm cửa, “xình xịch” nhả khói đen quanh bãi tập.
Anh khởi động được rồi.
Kẻ lỗ mãng này.

“Không hổ danh là chiến sĩ thi đua, vậy cũng làm được, có phải là học ở đâu rồi không?” Có người cười hỏi.
Mạc Như thấy bọn họ đang khen Chu Minh Dũ, cảm thấy may mắn và vinh hạnh: “Đọc sách hướng dẫn, đơn giản lắm.”
Mọi người: Đây là chiến sĩ thi đua nông thôn sao? Thoạt nhìn, người ta cứ ngỡ đó là một sinh viên đại học hoặc giáo viên một trường đại học có tiếng ở nông thôn.
Chu Minh Dũ lái đi hai vòng rồi quay lại, lúc này Chu Thành Chí và những người khác cũng lái xe la đến rồi.
Bọn họ để một người ở bên ngoài giữ xe, những người khác cùng Trương Căn Phát và Chu Thành Chí đi đến, vừa nghe thấy nói ở bãi tập phía sau thì bọn họ đã nhanh chóng chạy đến.
Thấy Chu Minh Dũ đang lái chiếc máy cày xình xịch kia chạy, Trần Phúc Hải há hốc mồm: “Ôi mẹ ơi, chiến sĩ thi đua không hổ danh là chiến sĩ thi đua, cả cái này cũng biết?”
Chu Thành Chí và những người khác mắt sáng rực, chỉ muốn lập tức lái máy cày về.
Thấy trên bãi tập có hai chiếc máy cày, huyện rộng lớn thế này không đủ để chia, tốt hơn là đội mình tự mua về.
Suy nghĩ ​​này trùng hợp với Mạc Như, cô cảm thấy rằng hiệu quả của máy cày dắt tay này chắc chắn kém hơn nhiều so với máy cày loại lớn. Nghe nói máy cày loại bánh xích Đông Phương Hồng có thể cày bừa hơn năm mươi mẫu mỗi ngày, còn loại dắt tay thì có thể cày bừa một phần năm mẫu, không biết là có phải vậy không.
Nhưng cũng có một ưu điểm, đó là tiết kiệm súc vật kéo.
Máy cày dắt tay thích hợp vùng đất nhỏ, đợi sau khi nông thôn bao thầu hết thì các gia đình cũng thích mua một chiếc, có thể thay cho đi bộ, cày bừa, tưới nước… rất là có ích.
Ngay sau đó, mọi người lại cùng Trưởng ban Khâu quay về văn phòng, bởi vì quá đông người nên bọn họ đến văn phòng bên cạnh.
Hỏi han ân cần vài câu rồi chuyển sang chủ đề chính, nói về chuyện mua máy cày.
Chu Thành Chí nở nụ cười rất chân thành: “Trưởng ban Khâu, ông xem, chỉ có hai chiếc máy cày, có thể bán hết cho chúng tôi không? Nghe người ta nói, loại máy cày dắt tay cày bừa rất chậm, mấy chiếc cũng không bằng một chiếc máy cày loại lớn.”
Trưởng ban Khâu làm sao không biết ý của ông được, cười: “Mọi người yên tâm, máy cày dắt tay ở tỉnh chúng ta đã đi vào sản xuất, sau này sẽ ngày càng nhiều. Còn về máy cáy loại lớn, chắc chắn sẽ có chỉ tiêu trong nửa năm sau.”
Điều này có nghĩa là mọi người chỉ có thể mua một trong chiếc, sau này sẽ ngày càng nhiều hơn, đến lúc đó mua thêm một chiếc giống như vậy.
Bởi vì chiếc còn lại được phát cho Đông Quan.
Mặc dù giá trị sản lượng của Đông Quan không bằng đại đội Tiên Phong, nhưng người ta là vùng ngoại ô của huyện lị, cần phải quan tâm.
Nếu không có lời hứa của bí thư Lữ thì chỉ sợ hai chiếc này đều thuộc về Đông Quan, những đại đội khác hoàn toàn không có cửa.
Chu Thành Chí và những người khác cũng biết, tất nhiên sẽ không vô vớ gây rối, một chiếc thì một chiếc. Có thể cày bừa và gieo hạt bằng các vật dụng liên quan vẫn tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Trưởng ban Khâu cử người đi tìm người phụ trách máy móc nông nghiệp và kỹ thuật viên mở cuộc họp, ngoài việc giới thiệu máy cày cho người dân ra, còn phải giới thiệucác máy móc nông nghiệp hỗ trợ liên quan.
Đợi đến khi giới thiệu xong, kỹ thuật viên Trương dẫn bọn họ đến nhà kho chọn.
Lúc này bộ phận lắp ráp của cày bừa, cào đất, gieo hạt cũng tách rời, không thể kết hợp. Nếu như thế thì bọn họ phải mua riêng lẻ, tổng cộng là 1678 đồng.
Nhưng máy cày không đắt như bọn họ đã suy đoán, chỉ cần 2550 là đủ rồi.
Máy cày này khác với loại dắt tay, động lực phải mạnh hơn chút, hiệu quả đương nhiên được tăng lên gấp đôi.
Ngoài ra, bọn họ còn muốn mua xe goòng của máy cày, dù sao thùng xe gỗ trong nhà không thích hợp, nếu có xe goòng thì có thể kéo hoa màu và vận chuyển, chuyển than cũng thuận tiện.
Bọn họ mua máy cày loại 8,8KW, tính ra gần 12 mã lực, là có thể phối với xe goòng hai bánh tương ứng, gần ba trăm đồng.
Trần Phúc Hải kéo Chu Minh Quý đi theo sau Chu Thành Chí thì thầm, mỗi lần hỏi giá, ông đều cảm thấy đau như cắt thịt: “Sao lại đắt như thế? Ái chà, không mua máy cày, không biết mình là người nghèo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận