Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 118: Bất công (3)

Chương 118: Bất công (3)
Phùng Như vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, thứ này không dễ gì mua được.”
Bởi vì Mạc Như đã giúp cô cho nên cô trở nên vô cùng nhiệt tình, "Hai người muốn mua loại vải nào, tôi giúp hai người cắt vải.”
Mạc Như hỏi giá bông gòn một chút, nơi này bán đều là bông lót đã được cán hạt, có thể trực tiếp mang về nhồi chăn.
Chỉ tiếc nó quá đắt, một cân mất một đồng hai hào, lại còn yêu cầu phiếu bông. Chính sách của địa phương, một năm mỗi người chỉ có một phiếu mua hai lạng bông, trong thôn căn bản không thấy phát, ước chừng đều bị Trương Căn Phát lấy đi rồi. Cô không có phiếu cũng mua không nổi, thà cắt thêm nhiều vải một chút mang về nhà dùng.
Cũng may trong nhà vẫn một ít bông, chính là tích góp để làm bông lót.
Mạc Như lấy phiếu vải của mình ra, có hơn tám thước là Trương Căn Phát đưa, có thêm một tấm sáu thước sáu là Trương Thúy Hoa cho. Bởi vì lúc Mạc Như kết hôn cũng không làm quần áo mới, hiện tại cảm thấy cô không còn ngây ngốc nữa, cho nên Trương Thúy Hoa cảm thấy yên tâm giao cho cô.
Cô chỉ vào mấy miếng vải, làm một bộ ngắn tay vào mùa hè cho mình, áo mặc cho mùa đông, ngoài ra còn phải có quần.
Còn dư lại thì mua cho đứa nhỏ, còn phải chuẩn bị một miếng vải cho Chu Minh Dũ, đến lúc đó làm áo hoặc là quần. Chỉ có vài thước vải như thế, cô vừa phải làm quần áo, còn phải chuẩn bị một cái chăn nhỏ cho em bé, khẳng định là không đủ, chỉ có thể mua về rồi tính toán sau.
Khó khăn lắm cô mới đi được một chuyến, đương nhiên là phải dùng hết phiếu vải, thời điểm trong nhà vẫn chưa thiếu ăn mà có tiền có phiếu thì nhất định phải mua vải, nếu không hối hận cũng không kịp, bởi vì có rất nhiều người không phải không có tiền cũng chính là không có phiếu, chờ đến khi có tiền có phiếu thì lại không có lương thực, hoặc là vải ở chợ không rẻ.
Dù sao làm việc đúng thời điểm cũng không dễ dàng.
Phùng Như nhỏ giọng nói: "Tôi có một gợi ý, cô cứ dùng phiếu mua vải bông nhưng đừng mua những màu sẫm làm quần, chúng tôi có một ít vải lỗi dùng làm quần thì sẽ không bị chú ý.”
Hai mắt Mạc Như sáng ngời, "Vải lỗi à, được đấy.”
Phùng Như nói: "Nó thật sự là một sản phẩm lỗi, nhưng không cần dùng phiếu, mang về cắt ra thì dùng cũng tốt.”
Mạc Như tỏ vẻ sẵn lòng mua.
Phùng Như lập tức mang xấp vải lỗi kia ra.
Thật sự là vải lỗi, tuyệt đối không phải cái gọi là chỉ có một tỳ vết nhỏ hoặc là vải bị rút một đường không ảnh hưởng gì đến mỹ quan của tấm vải. Trên mặt xấp vải này có những lỗ to nhỏ do các sợi vải lúc dệt bị cắt đứt để lại, còn có dấu vết lộn xộn của các đường vải bị thắt nút.
Dù sao ở thành phố cũng không bán được, mặc vào sẽ bị người khác chê cười, cho nên đều đưa đến nông thôn.
Người nhà quê thường mang giày rơm, mua về làm giày cũng tốt.
Mạc Như vừa thấy lập tức tỏ vẻ mình muốn nhiều mua một chút, chẳng những có thể làm giày, còn có thể làm chăn cho đứa nhỏ, cắt lượt một chút cũng có thể làm quần.
Phùng Như nói: “Cái này rẻ, cô mua mấy loại vải dệt màu kia cần hai hào bảy một thước, loại này chỉ cần tám xu là được, chúng ta có thể bớt đi số lẻ, tôi lấy cô bảy xu thôi.”
Mạc Như không biết quy tắc buôn bán của bọn họ, ước chừng hàng lỗi không dễ bán, có thể tự chủ động điều chỉnh giá cả, cũng có thể là do bọn họ lén làm như vậy, nhân viên bán hàng cũng có thể kiếm được một ít tiền, bảy xu có nghĩa là Phùng Như không tự kiếm tiền riêng.
Cô cũng không từ chối, hiện tại chính cô không có tiền cũng không có phiếu, người ta có lòng tốt đương nhiên mình phải nhận.
Cô khẽ cắn môi nói cắt mười hai thước vải lỗi giá một đồng năm xu, lại cắt thêm tám thước vải màu hết hai đồng một hào sáu xu.
Động tác của Phùng Như nhanh nhẹn, mỗi lần đo vải đều đo dư ra một chút, cuối cùng mua hai mươi thước vải nhưng lại được nhiều thêm một thước.
Mua vải xong, Mạc Như vui vẻ nói cảm ơn, cô đương nhiên biết được đó là lòng tốt của người ta.
Phùng Như cười nói: “Không cần khách khí với tôi, hai ngươi còn muốn mua gì không?”
Vốn cô cũng không phải người dễ chịu, tuy không có hám lợi nhiều như mắt lé, nhưng cả ngày đứng bán quầy ở chỗ này cho nên cũng có vài chiêu giao tiếp với một vài tên lưu manh, hiện tại Mạc Như coi như là ân nhân của cô, cho nên cô có thêm vài phần kiên nhẫn.
Mạc Như nói còn muốn mua nồi sắt, lấy phiếu mua hàng ra đưa cho cô ấy.
Phùng Như nói: "Để tôi đi hỏi giúp cô, cái này không nhất định ngày nào cũng có.”
Hàng thì có nhưng không nhất định sẽ bán cho người có phiếu, nơi mua bán của xã chính là giấu kỹ như vậy.
Có nhân viên bên trong đi nói giúp một câu hiển nhiên là vẫn có thể mua được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận