Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 265: Bệnh viện Tề Dân (4)

Chương 265: Bệnh viện Tề Dân (4)
“Chúng ta vẫn phải cẩn thận chút, cố gắng đừng để người khác biết, không phải là cùng một khoa với chúng ta thì làm sao cậu biết được người ta đang nghĩ gì.”
Mạc Như âm thầm cổ vũ: Mau nhận lời đi, mua nhiều chút, đổi ít tiền đi mua vải hoa với đường nâu.
Tiểu Phó làm nũng với bác sĩ Thiền: “Chủ nhiệm! Lần trước, Tiểu Hà còn dẫn chúng ta đi ăn bánh nướng không vừng mà không cần phiếu đấy.”
Bác sĩ Thiền cười nói: “Được rồi! Tiểu Hà cũng không phải là ai khác, cũng là người kín miệng.”
Tiểu Phó lập tức vui mừng bay ra ngoài.
Anh Tùy cười nói: “Không sợ, ai mà dám đắc tội với Tiểu Phó là không muốn đến cửa hàng bách hóa mua đồ rồi.”
Vào thời điểm này, nếu văn phòng có họ hàng của đồng nghiệp ở cửa hàng, trạm lương dầu và chợ có thể nói giúp vài lời thì mọi người đều có thể được nhờ.
Không nói đến chuyện có thể giảm bớt bao nhiêu phiếu, mọi người ai cũng có phiếu nhưng khi không có đủ hàng, dựa vào quan hệ thì có thể mua được, không có mối quan hệ nào thì có tiền cũng như không. Hàng bán chạy đều là cận kề thông báo ngày mấy ngày mấy bán, có mối quan hệ nội bộ thì có thể lấy được sớm, không có mối quan hệ thì phải đi xếp hàng. Xếp hàng thật là dài, khó khăn lắm mới đến lượt mình thì được thông báo là đã bán hết, có tức hay không.
Huống chi còn có những sản phẩm miễn phiếu giá đặc biệt.
Mỗi lần có loại hàng hóa miễn phiếu giá đặc biệt này cơ bản đều bị cá nhân có liên quan mua mất, trừ khi nhiều quá mua không hết mới treo biển thông báo cho dân thành phố đến mua, nếu không thì dân thường đừng hòng nghĩ đến, ngay cả thông tin cũng không được biết.
Mặc dù thời điểm này một số sản phẩm vẫn chưa được chính thức phát hành phiếu nhưng nguồn cung không đủ, thường cháy hàng ngay khi hàng vừa đến nơi, cuối cùng chính quyền địa phương phải phát hành giấy chứng nhận hoặc phiếu mua hàng.
Điều này không khác nhiều so với cuộc bỏ phiếu thống nhất cả nước.
Đợi Tiểu Phó quay lại, không chỉ có mỗi Tiểu Hà, còn có các bác sĩ và y tác mặc áo blouse, ngoài ra còn có ba sản phụ khác, bọn họ ai cũng mừng hớn hở: “Ái chà, thật sự có trứng gà sao? Chúng tôi đã mấy ngày không có trứng gà để ăn rồi.”
Nói không có để ăn thì hơi khoa trương, nhưng cả một gia đình biết bao nhiêu người, một tháng mấy quả trứng, ăn cũng như không ăn chẳng khác gì cả.
“Đúng thế! Mấy hôm trước tôi muốn ăn trứng gà nhân dịp sinh nhật, vậy mà lại cứ đi chợ muộn, rồi trứng gà bị người khác mua hết, hiện tại cung ứng ngày càng ít đi.”
“Nói không chừng cũng phải cần phiếu, những thứ không cần phiếu thì nhanh chóng mua một ít.”
Mạc Như cũng xót xa khi nghe thấy bọn họ nói như thế, nhà nông nuôi gà không nỡ ăn trứng gà, nhưng cần phải giữ lại để đổi những nhu yếu phẩm khác, còn người có tiền ở thành phố cũng không có mà ăn, bởi vì lượng cung ứng không đủ cho mọi người mua.
Cô suy nghĩ rau và lương thực vẫn là không nỡ lấy bên ngoài, mặc dù cô trữ rất nhiều lúa mì nướng trong không gian, nhưng cũng là vì trữ lương thực cho ba năm tiếp theo bị mất mùa.
Hiện tại ăn ít thì bớt lại ít, vẫn là giữ lại để cứu mạng vào thời khắc quan trọng.
Mạc Như cũng không làm chậm trễ thời gian làm việc của bác sĩ Thiền và bọn họ nên vội vàng chủ động nói những sản phụ kia đợi rồi cô ra ngoài lặng lẽ mua bán.
Bác sĩ Thiền thấy cô hiểu chuyện như thế, trong lòng đối với cô lại thêm mấy phần thiện cảm.
Sauk hi đợi người ở khoa khác cất trứng gà và đi khỏi, Mạc Như thu tiền rồi cùng những sản phụ kia ra ngoài, trốn trong một góc bán trứng gà.
Ở đây, ngoài trứng gà dễ bán ra thì bán những thứ hàng thủ công cũng được hơn so với nhóm các bác khu gia thuộc, nhất là lược gỗ, hộp cỏ, quạt hương bồ, khuôn in bánh cơ bản đều bán hết sạch.
Mạc Như lại bật chế độ đổi vật phẩm chẳng hạn như: Phiếu vải, phiếu dầu lửa, đồ sắt, văn phòng phẩm, vật dụng hàng ngày, thứ nào cũng được.
Chẳng mấy chốc lại thu hoạch lớn rồi.
Bởi vì người đông lẹ tay, khi sắp xếp trứng gà cô cũng lặng lẽ bỏ mấy quả ra ngoài nên hai cái giỏ đựng nhiều gấp rưỡi lúc bình thường, chỉ là mọi người không để ý mà thôi.
Cô cũng vui mừng vì thắng ở trận đầu, lần đầu tiên đến thành phố đã may mắn như thế, cô bán được một ngàn quả trứng gà.
Đợi sau khi những sản phụ kia vui vẻ rời đi, Mạc Như lại quay về phòng khám và nói với bác sĩ Thiền: “Bác sĩ Thiền! Cô có thể mua ít thuốc tím, thuốc giảm đau, thuốc đau bụng gì đó để phòng hờ không? Nhà chúng tôi trẻ con đông, đứa nào cũng nghịch ngợm, không phải té ngã thì cũng trầy xướt…”
Bác sĩ Thiền nói: “Được, tôi viết đơn rồi cô đi lấy thuốc.”
Đang viết đơn thuốc, Mạc Như lại hỏi: “Bác sĩ Thiền, tôi có thể mua vài chai thủy tinh đựng nước không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận