Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 180: Lễ cất nóc thuận lợi (2)

Chương 180: Lễ cất nóc thuận lợi (2)
Mái nhà được trát bằng phẳng, lúc này cần phải lợp ngói, nếu không có thì chỉ có thể lợp bằng rơm lúa mì.
Từng lớp rơm lúa mì dày được lợp lên trên, rồi phủ bùn vàng lên làm ngói. Khi lợp đến đỉnh thì trải ngói bò lên, từng lớp chồng lên nhau để chống mưa rồi dùng bùn vàng để bịt kín mép rìa.
Rồi sau đó sẽ lắp ống khói.
Bởi vì mái nhà làm bằng rơm lúa mì nên ống khói cần phải đặc biệt cẩn thận tránh gây ra hỏa hoạn.
Có các anh em Chu Ngọc Trung giúp đỡ nên đương nhiên không thành vấn đề, bọn họ dọn dẹp cũng rất gọn gàng sạch sẽ, hơn nữa sờ vào cũng rất bằng phẳng, sau khi khô cũng không dễ bị nước mưa thấm hư.
Trong thôn đều là mái nhà tranh, rất dễ bị mưa dột nên hai anh em Chu Ngọc Trung đều rất được yêu thích. Ngay cả khi những gia đình này tự biết sửa thì cũng không sửa giỏi bằng bọn họ, vì bọn họ là những chuyên nghiệp. Thợ mộc và thợ gạch ngói hay thậm chí thợ đá, thợ đan lát, bọn họ đều biết làm.
Đợi bọn họ xây nhà xong thì Trương Thúy Hoa cùng các con dâu đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi.
Không có rượu thịt, nhưng cũng phải lo bữa ăn trưa vì dù sao không phải tất cả mọi người đều kỳ lạ giống Chu Thành Tín và Chu Ngọc Trung, chuẩn bị một bữa cơm cũng là điều nên làm.
Trong vườn rau có rau, trực tiếp nấu một nồi lớn, khi sắp nhấc nồi xuống thì đổ một thìa dầu phộng vào sẽ có một lớp váng mỡ thơm phức tỏa ra khắp nơi.
Ngoài ra, thêm bã đậu và bí đỏ vào bột cao lương để làm bánh màn thầu và hấp khoai lang khô, đây đều là món chính ngay lúc này.
Như vậy với nhiều người thì đã rất là thịnh soạn rồi, dù sao cũng được ăn no.
Thường thì đều là ăn bảy phần hay nhiều nhất là tám phần là no, không có ai chạy đến nhà người ta ăn bất chấp, dù sao cũng không có nhà nào giàu có. Nếu như một người ăn gấp hai lần nhà người ta thì đều sẽ bị ghi nhớ, đến lúc đó sẽ bị người khác chỉ trỏ châm chọc trong một thời gian dài.
Gia đình Triệu Hóa Dân giúp người khác làm việc, một người làm việc mà cả nhà già trẻ đều đi ăn nên người trong thôn đều không dám nhờ bọn họ, nhưng bọn họ mặt dày, cứ nhà nào có việc là vác mặt đến giúp.
Lần này buộc phên tre, vợ của Triệu Hóa Dân là Lương Thục Anh cũng đến. Tuy Trương Thúy Hoa nói không cần phiền đến bà ta, nhưng bà ta vẫn trốn vào một góc để bổ sung cho đủ số lượng.
Lẽ ra có nhiều người buộc phên tre thì phụ nữ không được ăn cơm, chỉ có đàn ông giúp gác đòn đông và lợp mái nhà mấy hôm nay mới được ở lại ăn cơm.
Nhưng Lương Thục Anh mặc kệ, bà ta chỉ đến để ăn thôi.
Người đàn ông của Ngô Mỹ Anh đang bận lợp mái, nên cô ta cũng đến giúp buộc phên tre, cô ta thấy Triệu Hóa Dân và Lương Thục Anh cũng đi lấy bánh màn thầu và ăn cơm nên sốt ruột: “Tôi nói này, hai người làm gì thế?”
Lương Thục Anh lập tức trở nên hung hăng: “Chúng tôi giúp làm việc thì đương nhiên cũng phải ăn cơm, không phải là nhà cô thì cô gấp gáp cái gì?”
Ngô Mỹ Anh định chửi lại thì bị Trần Tú Phương kéo lại: “Ngô Mỹ Anh! Nhà thím hai đang có chuyện vui, cô đừng mắng chửi những điều khó nghe.” Ngô Mỹ Anh trừng mắt nhìn cô ta: “Cô đừng động vào tôi, tôi cho cô động vào chưa?” Trần Tú Phương hoảng sợ vội buông tay.
Ngô Mỹ Anh không mắng chửi người khác nữa, nhưng cũng không để hai vợ chồng Triệu Hóa Dân đạt được mục đích, chưa từng thấy người nào đã lười biếng còn ham ăn như thế, lại còn chiếm lợi.
Hôm buộc phên tre, Lương Thục Anh có đến giúp ư? Giúp cái con khỉ. Bà ta đến nói xằng bậy, nói xàm xàm, vừa chua chát vừa có độc, coi như Ngô Mỹ Anh không nghe thấy gì ư?
Cái gì mà “Căn nhà tranh này không chắc chắn, mưa to là sập.” “Bên trên đều lợp rơm, nếu cháy thì coi như xong luôn.” Sao bà ta không thể nói câu nào hay ho khi người khác xảy ra chuyện, lúc nào cũng nói những lời chán ngán như thế? Không biết nói chuyện thì nên câm miệng lại.
Đây là điểm Ngô Mỹ Anh ghét cả nhà Triệu Hóa Dân nhất.
Lúc đó mẹ chồng của cô ta là Hà Hạnh Mai chữa bệnh và đoán số mệnh cho người khác nên có thể trợ giúp sống qua ngày, nhưng Lương Thục Anh là một bà mẹ chồng miệng thối, suốt ngày cái gì mà “Cả ngày giả thần giả quỷ, đừng để có ngày cũng nhìn thấy ma đấy.” “Vừa khiêu đại thần vừa mai mối cho người ta, xui xẻo biết bao nhiêu.”
Câu nào cũng có thể từ trong miệng bà ta phụt ra, về sau quả nhiên đã phá vỡ phong kiến ​​mê tín không cho làm nữa, thậm chí Hà Tiên Cô còn bị nhốt một thời gian, cũng may bà ta có tình cảm không tệ ở trong thôn, Chu Thành Chí cũng nói giúp cho bà ta, xếp cả nhà ba ta đến đội hai nên mới không xui xẻo đến cực độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận