Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 454: Đồ hạ tiện(2)

Chương 454: Đồ hạ tiện(2)
Chương 454: Đồ hạ tiện(2)
Bởi vì ông ta không ủng hộ việc giết heo trong đội chút nào, phải bán hết cho của chung mới được.
Không chỉ như vậy, đội ba đội bốn cho dù là heo tám mươi cân cũng không có tiền để mua, đội trưởng bọn họ hoàn toàn không có tư cách sử dụng tiền, tất cả đều nằm trong tay kế toán và Trương Căn Phát.
Trương Căn Phát không ở đây, bọn họ muốn ăn thịt, nằm mơ đi.
Cuối cùng hai đội kia thèm thuồng kêu gào, hận con heo nhà mình không đột nhiên chết đi.
Chỉ tiếc rằng, bọn chúng tuy ốm, nhưng mà đều rất khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu sẽ chết.
Chu Ngọc Quý đội trưởng đội bốn hét lên: “Mọi người đều tỉnh táo lên, làm việc thật tốt, chúng ta không ăn được thịt còn không uống được chút canh sao? Tôi đi nói với đội hai một chút, kêu bọn họ chia cho chúng ta một nồi canh để uống một chút chắc là được!”
“Được được được, có nồi nước dùng cũng không chê.”
Còn có người nhìn mấy gia đình Trần Kiến Thiết, Chu Cổ Trung, Trương Thành Phát, “Anh xem thử nhà Chu Ngọc Trung bọn họ, đúng là có mưu kế, đến đội hai ăn thịt rồi.”
“Nhưng mà không làm biết thế nào, nếu như đội hai cần chúng ta thì chúng ta cũng chạy qua, haiz, cũng không biết đội hai có ai muốn đến đội ba đội bốn không, nếu như bọn họ muốn đến, tôi chịu đổi với bọn họ ngay.”
“Tôi cũng chịu đổi!”
“Hỏi thử nhà Tôn Ngọc Quyên, không phải bọn họ vừa mới đánh nhau với Trương Thúy Hoa hay sao?”
“Vậy mà được xem là đánh nhau gì chứ, Trương Thúy Hoa người ta hoàn toàn không coi ra gì.”
Trương Đức Phát mắng: “Các người muốn đi, sao lần trước không thả rắm?”
“Mày đánh rắm là đội hai người ta chịu nhận à? Xùy!”

Các đàn ông, đàn bà ra ruộng làm việc, Trương Thúy Hoa dẫn theo hai con dâu và ba bà già làm thịt heo, thả nước một cách gọn gàng.
Tuy rằng thời tiết trở nên lạnh hơn, nhưng cũng không để lại được, Chu Thành Chí bèn quyết định nấu hết, cho các thành viên ăn lớn ba ngày ăn cho đủ!
Đầu heo thêm nước nấu một nồi to, xương và thịt cộng lại có thể nấu hai nồi to, đương nhiên phải thêm nước, nấu canh mỡ heo ra nhiều thêm!
Buổi trưa ăn cơm xong gần đi làm, mọi người đều lần lượt kêu gọi, “Thím hai à đừng chỉ ăn thịt, hưởng thụ quá, thêm chút rau đi!”
Trương Thúy Hoa hét lên: “Các nhà mang đậu que phơi khô qua, rồi vào trong vườn đào chút cà rốt, đầu cải bẹ xanh!”
Ở đây vẫn luôn không trồng khoai tây diện rộng, bây giờ cà rốt củ cải trắng cũng chưa được, chỉ có thể ăn bầu, bí, đậu cô ve các loại.
Đội trưởng đội ba và đội bốn cũng cống hiến không ít đậu que khô và cà rốt qua.
Đặc biệt là Trần Phước Hải mặt dày, cười tủm tỉm, “Thím hai à, chúng tôi cũng không mong có thịt để ăn, nấu nồi rau cho chúng tôi đi.”
Rau được nấu với thịt này, còn thơm hơn thịt!
Trương Thúy Hoa nói: “Đội trưởng chúng tôi đồng ý thì làm cho các người.”
Trần Phước Hải bèn kéo Chu Ngọc Quý đi hỏi Chu Thành Chí và Chu Minh Quý, Chu Thành Chí nghĩ nghĩ lại nói: “Mấy ngày này mấy người thu hoạch đàng hoàng, vậy thì cho các người hưởng ké một chút.”
Trần Phước Hải cười nói: “Chúng tôi vẫn luôn thu hoạch nông sản đàng hoàng, chỉ là có vài con sâu làm rầu nồi canh mà thôi.”
Chu Thành Chí bèn đồng ý.

Ngày trước một cái đầu heo thôi mà người của đội một đều được hưởng theo, con heo này rã ra hết nấu lên, mùi thơm đó hoàn toàn khiến người ta đắm chìm.
Nấu đến lúc đũa vừa mới ghim vào được, Trương Thúy Hoa đưa người cắt thịt thành từng cục nhỏ, sau đó thêm rau vào tiếp tục nấu.
Chia như vậy, phân được ra năm cái nồi lớn, nồi dự bị cũng được khui ra dùng luôn!
Mùi thơm đó như gió lốc truyền đến bốn phương tám hướng cách đó mười dặm!
Buổi tối tan làm, cả đội nghiêm chỉnh xếp hàng đến sân trước nhà đại đội, rất nhiều còn mang hẳn ghế ở nhà đến, ăn cơm ở đây luôn.
Đông người náo nhiệt, ăn chung ngon hơn!
Người lớn trẻ nhỏ tụ tập ở bên đó, người nào người nấy còn vui hơn tết.
Lúc nhà bếp chuẩn bị dọn cơm, Chu Thành Chí chắp tay phía sau, một tay cầm điếu thuốc, đi qua đi lại hai bước, nói: “Tiền này là nhờ anh hùng bảo vệ bông gòn và mọi người nhặt bông gòn bán bông gòn kiếm được, chúng ta uống nước nhớ nguồn, đều nhớ lấy.”
Lương thực không đáng giá, hơn nữa còn chưa bán, cũng không đổi được tiền.
Chỉ có mấy người Mạc Như bọn họ đi đưa bông gòn đổi được tiền về.
Mấy người Chu Quốc Minh dẫn đầu hét lên: “Đội trưởng xin yên tâm, chúng tôi nhớ lấy, hôm nay ăn thịt cho anh hùng bảo vệ bông gòn thêm một chén lớn, ai cũng đừng có ý kiến.”
Có một con heo lận, cho dù là thành phần lạc hậu cũng có thể chia được một thau nhỏ, đủ ăn rồi.
Cho dù là có tiếng dị nghị nào cũng bị đàn áp xuống, không nổi lên được, vậy nên về tổng thể là hòa thuận.
Chu Thành Chí bèn quyết định, kêu Trương Thúy Hoa quang minh chính đại cho Mạc Như thêm một chén thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận