Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 317: Trong lòng có ý đồ xấu xa (4)

Chương 317: Trong lòng có ý đồ xấu xa (4)
Mạc Như suy nghĩ giây lát, cô cười nói: “Chủ nhiệm Trần! Tôi chỉ vẽ lung tung thôi, vẽ không được tốt lắm...”
“Chà! Đâu có vẽ lung tung, vẽ tốt lắm đấy, nhân viên kỹ thuật cao đã nói rồi, chị dâu xin cô thì cô vẽ cho chị dâu bức tranh...”
Mạc Như không nói gì.
Trần Ái Nguyệt cho rằng cô cần tiền, vội nói: “Cô yên tâm, chị dâu sẽ không xử tệ với cô, chị dâu sẽ cho cô thêm một ít giấy tốt và bút tốt, còn cho cô thêm một ít phiếu, vẽ thêm một bức nữa thì ít nhất cho cô ba hào, cô thấy có được không?”
Lúc này, mua một bức chân dung Mao chủ tịch in ấn cần hai hào tư, ba hào thực ra không ít, nhưng tất nhiên là ấn phẩm và vẽ thủ công không giống nhau rồi.
Mạc Như thực sự không muốn bán tranh cho cô ta mà chỉ muốn thứ khác, cô quay đầu nhìn Chu Minh Dũ.
Vầng trăng khuyết đã rơi ở hướng tây, trong ngõ hẽm tối thui gần như không thấy rõ thứ gì.
Chu Minh Dũ lại có thể cảm nhận được cô đang nhìn anh, cười nói: “Hay là đợi sinh xong em bé, qua mấy hôm nữa rồi tính tiếp.” Ít nhất cũng phải đợi ra tháng.
Trần Ái Nguyệt cười nói: “Chỉ cần anh đồng ý là được, không vội, không vội.”
Thực ra là cô ta đang rất nóng lòng, cảm giác đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất rồi, rõ ràng là hôm đó thành lập công xã nên có tác phẩm để tặng mới đúng.
Trương Căn Phát chỉ có thể để cô ta làm chủ nhiệm phụ nữa ở trong thôn, thời gian lâu dần cũng cảm thấy chẳng có hứng thú gì, một chức vụ chủ nhiệm phụ nữ tồi tệ thì có ý nghĩa gì? Không có lương cũng không có trợ cấp, cũng không phải chỉ có một người, cũng không chỉ có một viên chức, các bà cũng không quản được.
Mạc Như nói: “Vậy... chúng ta cũng coi như là quan hệ hợp tác, sau này nếu như có chính sách gì đó, vẫn mong chủ nhiệm Trần có thể thông báo trước cho chúng tôi một tiếng. Chúng tôi cũng sẽ không để chủ nhiệm Trần phạm lỗi, nhưng cô cũng biết đội hai chúng tôi và các người không hòa thuận mấy, để tránh xung đột...”
“Tôi hiểu rồi!” Trần Ái Nguyệt cười: “Cô yên tâm, tôi hiểu rồi, chị dâu nhớ rồi.”
Mạc Như cũng nhận lời đợi sinh xong em bé sẽ vẽ cho cô ta.
Thấy Mạc Như đồng ý, Trần Ái Nguyệt mừng khấp khởi rồi rời đi.
Chu Minh Dũ đỡ Mạc Như bước qua bậc cửa: “Cũng không biết tự tin của cô ta ở đâu ra, nộp tranh lên rồi giả mạo là tự mình vẽ.”
Khát khao của Trần Ái Nguyệt quá rõ ràng, ai cũng biết cô ta muốn giả mạo, nhận được thứ gì đều mang về cho Mạc Như vẽ tranh. Cô ta cũng không nghĩ nếu công xã có cần tuyên truyền, người khác bảo cô ta làm báo tại chỗ hay làm gì, chẳng phải cô ta sẽ luống cuống hay sao?
Mạc Như cười nói: “Cô ta không có năng lực mới là chuyện tốt với chúng ta.”
Trần Ái Nguyệt muốn ra mặt nhưng không đủ năng lực nên phải tìm người giúp đỡ, ít nhất cũng có thể làm tai mắt cho bọn họ.
Trước hết xem biểu hiện của Trần Ái Nguyệt, nếu cô ta thực sự tiết lộ thông tin gì đó với bọn họ thì có thể cân nhắc chuyện vẽ tranh giúp.
Chu Minh Dũ gật đầu.
Hai người đi vào sân, phát hiện Kha Lạp Nhi và bọn trẻ vẫn chưa ngủ.
Lan Tử Nhi đẩy xe tập đi lăn lăn chạy đang ở chái đông, trong miệng la hét: “Chạy, chạy thôi! Con ngựa nhỏ chạy nhanh nào lộp cộp ”
Bởi vì xe bị giành mất, Kha Lạp Nhi ở trên giường đất nóng lòng, bốn chân ra sức bò: “A a a a!”
Cúc Hoa cũng la lên: “Chị cũng muốn lái xe, cũng muốn lái xe.”
Nê Đản Nhi đứng bên cạnh cầm cuốn sách mà Mạc Như đã đưa, cục cưng phải đọc sách dưới ánh đèn.
Đinh Lan Anh và Trương Cấu đang thêu thùa may vá và trò chuyện, thấy Mạc Như đi đến, Trương Cấu giật mình nhảy xuống đất.
“Sỏa Ni! Cô về rồi à.”
Mạc Như cũng có chút khó khiểu khi thấy bộ dạng nghiêm túc kính cẩn của Trương Cấu, chị dâu ba gần đây có hơi kỳ lạ, gặp cô cứ như là găp đại lãnh đạo.
Mạc Như cười rồi đi tìm Trương Thúy Hoa trò chuyện, sau đó hai người về nhà mới để ngủ.
Trước khi ngủ, Chu Minh Dũ vẫn trao đổi ám hiệu với con như thường lệ, nhưng đêm nay không biết có phải là đã ngủ sớm rồi nên không để ý đến anh.
“Có phải nó chán ghét anh rồi không?” Chu Minh Dũ có chút thất vọng.
Mạc Như suy đoán: “Hay là sắp đến ngày sinh dự tính nên nó không thích động đậy nữa rồi?”
Mấy hôm nữa là sinh rồi, hiện tại bụng cũng to rồi, có lẽ thai nhi đã chiếm cả bụng rồi, không còn bao nhiêu không gian để hoạt động nên nó lười cựa quậy.
Mấy hôm nay cô cũng đã hỏi Trương Thúy Hoa, Trương Thúy Hoa nói như thế, hai chị dâu cũng nói là bình thường.
Chu Minh Dũ nói: “Lúc đó, chúng ta hỏi thêm bác sĩ là được rồi.”
Không có kinh nghiệm lại không có kiến thức chuyên ngành, chỉ có chút gió động cỏ lay thì anh cũng đã cảm thấy tim đập rất nhanh rồi.
Mạc Như an ủi anh: “Được rồi, đừng có tự hù dọa mình nữa, ngủ thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận