Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1191: Đính ước 4

Chương 1191: Đính ước 4
Phó Trân đút hai tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn trời, thấy anh ta không có ý tránh ra, đành nói: “Anh xem, anh cũng lớn tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, cũng chưa có đối tượng, hay là...”
Khâu Lỗi cảm thấy đầu óc vù vù, tim đập thình thịch, hai tay siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miệng Phó Trân, sợ bất cẩn bỏ lỡ điều gì.
Đợi Phó Trân nói ra: “...Chúng ta hẹn hò với nhau đi...”
Không đợi cô ấy nói xong, Khâu Lỗi ngã xuống đất, cũng may Phó Trân phản ứng nhanh, kịp thời giơ tay đỡ lấy anh ta, rồi anh ta ngã đè lên người cô ấy khiến cô ấy cũng ngã xuống.
Phó Trân: ...
Thật là vô dụng, hay là rút lại câu nói vừa rồi cho xong.
Dù sao anh ta cũng độc thân bao nhiêu năm nay, cũng không phải cô ấy bảo anh ta độc thân, cô ấy cũng không cần có trách nhiệm với anh ta.
Đây không phải là thật, đây nhất định không phải là thật. Cô nhéo Khâu Lỗi giữa đám đông, Khâu Lỗi nhảy khỏi người cô, nhìn trái nhìn phải, chạy đến ngã tư đường vẫn không thấy Phó Trân, hét to: “Phó Trân.”
Anh ta gần như điên rồ, không biết mình đang làm gì.
Anh ta dường như nghe thấy Phó Trân nói muốn hẹn hò với anh ta.
Nó không đúng, nó không phải là sự thật.
Đúng là ảo giác rồi, nếu không thì sao anh ta lại không thấy Phó Trân đâu nữa.
Nhất định là Phó Trân nói với anh ta những lời tuyệt tình, anh ta không thể chấp nhận được, sau khi Phó Trân đi khỏi, anh ta hối hận sinh ra ảo giác.
Anh ta nghĩ ra một loạt cảnh tượng buồn trong đầu, đứng ngây người ở ngã tư, chỉ muốn biến thành một hòn đá.
“Anh là đồ ngốc.”
Nghe thấy giọng nói, anh ta đột nhiên quay đầu thấy Phó Trân đang ngồi ở giữ đường, hai tay khoanh gối, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh ta như thể đang tức giận.
Khâu Lỗi: “...Phó, Phó Trân, cô ngồi dưới đường làm gì thế?”
Phó Trân trợn mắt nhìn anh ta, ngẩng đầu nhìn trời: “Nhìn ngôi sao.”
Khâu Lỗi ngẩng đầu, mặt trời lặn ở hướng tây rồi, trời cũng sắp tối rồi, nhìn ngôi sao ư?
Phó Trân: “Anh có muốn xem cùng không?”
Khâu Lỗi tim đập loạn xạ, tất nhiên là muốn.
Anh ta gần như bay đến, phút chốc đã ngồi bên Phó Trân rồi, cùng cô ấy… ngắm nào.
Thực ra bây giờ mặt trăng lên rồi, nhưng vì mặt trời chưa lặn nên mặt trăng rất nông nhưng lại rất đẹp.
Khâu Lỗi cảm thấy mình là mặt trăng, cho dù mặt trời sắp lặn xuống núi cũng sáng hơn chính mình.
Phó Trân là mặt trời của anh, nhưng liệu anh ta có thể làm mặt trăng của cô ấy?
Anh ta nhớ tới lời Chu Minh Dũ đã nói: “Mạc Như ư? Cô ấy dĩ nhiên là mặt trời của tôi rồi. Còn tôi ư? Đương nhiên tôi là mặt trăng của cô ấy, tôi sống nhờ vào cô ấy.”
Nhìn xem, chiến sĩ thi đua người ta không sợ bị người khác nói không có triển vọng, sợ vợ hay gì đó, chỉ có người đàn ông vô dụng mới sợ người ta chê cười mình sợ vợ mà thôi.
Nếu có thể lấy Phó Trân làm vợ, cho dù cả thế giới có cười chê anh ta sợ vợ cũng chẳng sao.
Vậy nên các xã viên của đại đội Tiên Phong, có rất nhiều người đã nhìn thấy bác sĩ Phó Trân và Khâu Lỗi, ngồi ở ngã tư đầu thôn phía nam… ngắm trăm.
Trong lúc Mạc Như đang Chu Thất Thất nói chuyện này thì Phó Trân đã đi dạo trở về.
“Phó Trân, sao cô tiễn Khâu Lỗi đến tận bây giờ?”
Phó Trân không thay đổi sắc mặt: “Không lâu, dù sao cũng đã giải quyết xong việc quan trọng của đời người.”
Chuyện quan trọng đời người hai mươi tám năm qua đã giải quyết chỉ trong chốc lát, cô ấy cảm thấy mình làm việc khá hiệu quả.
Mạc Như: “Ôi, chúc mừng chúc mừng.”
Chu Thất Thất: “Mẹ, chúc mừng gì thế? Niềm vui từ đâu đến thế ạ?”
Nói rõ ràng.
Mạc Như cười nói: “Dì Phó Trân của con đã trở thành mẹ nuôi rồi.”
Chu Thất Thất vẫn chưa hiểu: “Vậy còn phải lạy mẹ nuôi sao?” Nếu trong thôn có đứa trẻ nào khó nuôi thì phải tìm ba nuôi và mẹ nuôi.
Mạc Như nói: “Tất nhiên không phải, dì Phó Trân của con có đối tượng rồi, đối tượng là ba nuôi của con.”
“Ôi.” Chu Thất Thất với bộ dạng kinh ngạc tán thán: “Dì Phó Trân giỏi quá.”
Phó Trân cũng không phải kiểu người bẽn lẽn, dù ban đầu có chút ngại ngùng, nhưng lúc này cũng không coi trọng nữa, cười nói: “Có gì đâu mà giỏi?”
Chu Thất Thất nghiêng đầu, cười tít mắt: “Ba nuôi ngốc như thế còn cần, tất nhiên là dì tài giỏi rồi.”
Phó Trân: “Dì thấy dì vẫn rất thích sự ngu ngốc của anh ta.”
Mọi người cùng cười phá lên.
Mạc Như nói: “Ngày mai chúng ta phải chúc mừng thôi, cùng gói sủi cảo ăn.”
Chu Thất Thất bênh vực ba nuôi: “Sao ba nuôi đi rồi thì mọi người lại chúc mừng? Đây chẳng phải là ức hiếp người hay sao?”
Tiểu Bát nói: “Đợi ba nuôi đến lại chúc mừng một lần nữa chẳng phải tốt hơn sao?”
Như vậy thì có thể chúc mừng hai lần.
Chu Thất Thất: “Chính xác.”
Một khi Phó Trân thấy rõ việc gì, cô ấy sẽ dứt khoát nhanh chóng làm ngay, không dây dưa, cô ấy và Khâu Lỗi cũng coi như chính thức bắt đầu hẹn hò. Giờ Khâu Lỗi vui đến mức cả ngày không biết đông tây nam bắc, cứ hai ngày lại chạy đến đại đội Tiên Phong, đi trên đường hơn hai tiếng một lần cũng không thấy mệt gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận