Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1189: Đính ước 2

Chương 1189: Đính ước 2
Đại đội thôn và các đội sản xuất gần đó đều có đất trống, lúc này không bận việc đồng áng nên mọi người có thể cùng nhau cất vài căn nhà cũng rất nhanh.
Có ba bác sĩ đến đây mỗi người một phòng, các phòng còn lại có thể để giáo viên sau này đến ở.
Họ vừa đến đã đảm đương y thuật của công xã Hồng Kỳ, các đại đội gần đó có phòng y tế, bác sĩ chân đấy cũng có thể đến để đào tạo.
Chu Minh Dũ mời bọn họ trước tiên kiểm tra thể chất cho giáo viên và học sinh của viện nghiên cứu, sau khi kiểm tra thể chất, các giáo viên nhận ra sức khỏe của mình tốt hơn trước rất nhiều, cũng coi như là trong cái rủi có cái may. Hiện tại họ rất vui khi ở lại trạm hạt giống, ngoài công việc ra, họ còn đạp xe đi khắp nơi khảo sát và thu thập mẫu.
Chớp mắt mấy ngày đã trôi qua, dù sao Khâu Lỗi còn phải đi làm, ở lại đại đội Tiên Phong mấy ngày nên cũng trở về trong lưu luyến.
Trước khi đi, anh ta nói với Phó Trân: “Tư lệnh Phó, tôi sắp đi rồi, cô không tiễn tôi à.”
Phó Trân đeo khẩu trang, mặc áo khoác trắng, trên cổ treo ống nghe, để lộ nửa khuôn mặt lạnh lùng mà gợi cảm: “Tôi tiễn anh, rồi có phải anh lại tiễn tôi không?”
Khâu Lỗi cười hì hì, hì hì hì.
Phó Trân cởi bỏ áo khoác trắng, khẩu trang và ống nghe cũng tháo xuống, nhấc chân bước ra ngoài.
Khâu Lỗi: “Cô đi đâu thế?”
Anh ta nhìn thấy chỗ cô ấy không có người, tất nhiên là không thừa nhận đã nghĩ cách đuổi người khác đi, mới đặc biệt đến chào tạm biệt vài câu, cô ấy không muốn quan tâm đến anh ta hay là thế nào.
Phó Trân quay đầu nhìn anh ta, mặt mày xinh đẹp khi phản quang và đối mặt với ánh sáng là hai cảm giác khác nhau, Khâu Lỗi nhìn chằm chằm tim đập thình thịch, kích động muốn quỳ xuống.
“Đi thôi, chẳng phải muốn tiễn anh sao? Chắc không phải bảo tôi cõng anh chứ?”
Ôi trời, không dám nghĩ đến chuyện tốt này.
Khâu Lỗi lập tức lon ton đi theo, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Thực sự tiễn tôi à… chà, mau đi thôi.”
Thấy Phó Trân hình như muốn quay về chứ không tiễn mình, anh ta vội vàng kéo cánh tay cô ấy: “Phó Trân...”
Phó Trân hất tay anh ta: “Đi thôi.”
Khâu Lỗi lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Cô cứ yên tâm ở đây, mấy hôm nữa tôi lại đến thăm cô, anh hai và chị gái cô cũng đừng lo, có tôi rồi.”
Nghe anh ta lại bắt đầu dông dài, Phó Trân thấy đau đầu, trước đây Khâu Lỗi là thiếu niên trẻ trâu, không biết từ lúc nào bắt đầu ngày càng nói lảm nhảm, giống hệt mẹ cô ấy.
Khi đẩy xe đạp đến cổng đại đội, Phó Trân muốn dừng lại, tiễn đến đây là được rồi.
Để khỏi phải nghe anh ta tiếp tục lảm nhảm.
Khâu Lỗi: “Phó Trân, cô không tiễn tôi đến giao lộ à?”
Sao Phó Trân có thể không biết chút tâm tư trong ánh mắt của anh ta được chứ?
Cô thực sự muốn cười mắng chửi anh ta cút đi như trước đây, đừng tưởng là giúp tôi đi thăm ba mẹ một chuyến là có thể được đằng chân lân đằng đầu, muốn yêu cầu tôi làm gì đó, nhưng nhìn vào đôi mắt đen láy của anh ta thì cô ấy lại không nói lời nào.
Cô cảm thấy bản thân có gì đó bất thường, lẽ nào cô ấy thật sự rung động trước Khâu Lỗi rồi ư?
Cô bất chợt nghĩ đến chuyện Mạc Như nói với mình ngày hôm đó.
Đó là ngày đầu tiên cô ấy đến, sau bữa tối, Mạc Như nhờ Thất Thất đưa Lượng Lượng và em trai đến chơi với các anh chị ở gian phòng phía nam, còn cô thì cùng Phó Trân đi dạo ở nhà xay bột.
Đêm giữa hè, trăng sao lưa thưa, hai bên bờ có tiếng nước róc rách, gió đêm mát mẻ, còn có hương cỏ xanh hòa quyện với đất bùn, hơi nước, dưa thoang thoảng trong gió, khiến người ta cảm thấy rất thư thái và dễ chịu, giống như những hối hả và buồn bực đã tan biến.
Đây đúng là chốn bồng lai tiên cảnh.
Phó Trân yêu nơi đây từ tận đáy lòng, cô ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với ở thành phố.
Cả hai vừa đi dạo vừa trò chuyện, càng lúc càng thoải mái, sau đó Mạc Như nói với cô ấy ý của mẹ Phó: “Dì rất thích Khâu Lỗi đấy.”
“Mẹ thấy tôi lớn tuổi rồi, chỉ cần là đàn ông thì gả tôi đi cho bằng được, Khâu Lỗi có tốt hay không chẳng có liên quan gì.”
“Vậy cô nghĩ mình lớn tuổi rồi sao?” Mạc Như trêu chọc cô ấy.
“Không lớn lắm, mà cho dù có lớn thì có làm sao? Có ai quy định lớn tuổi cần phải kết hôn đâu.” Phó Trân không cho là đúng.
“Vậy cô có cho rằng Khâu Lỗi rất phiền phức, cô không có ý với anh ta, anh ta cứ làm ra vẻ không thể sống thiếu cô, đây chẳng phải là gây áp lực cho cô sao?” Mạc Như cố ý nói như thế.
Phó Trân lại nói: “Anh ta cũng không sai, có lẽ tình yêu là như thế, tiếc là tôi không cảm nhận được. Mạc Như, cô thì sao? Cô và Chu Minh Dũ là như thế sao? Tình yêu chính là không thể sống thiếu anh sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận