Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 777: Giành lại (3)

Chương 777: Giành lại (3)
Chương 777: Giành lại (3)
Chẳng lẽ thực sự là vì hiện tại cô là chiến sĩ thi đua. Có thể diện ư? Có lợi ích ư?
Cô không cho là như thế, tất nhiên là không biết mọi người ngưỡng mộ và ganh tỵ đến mức nào. Chưa kể đến chuyện bí thư huyện ủy, bí thư công xã coi trọng cô, chỉ nói về chuyện các xã viên thân thiết ăn uống, cán bộ thôn cũng khách sáo với cô, như vậy cũng đủ để người khác thấy ngưỡng mộ và ganh tỵ rồi.
Huống hồ Thôi Công Bình từng có ý nghĩ về Sỏa Ni ngốc, mặc dù cô ngốc nhưng cô lại xinh đẹp, hơn nữa cái ngốc của cô khác với người khác từ trong bụng mẹ. Cô vẫn luôn sạch sẽ và biết làm việc, chưa bao giờ đánh chửi mắng người khác, làm vợ cũng không có vấn đề gì.
Nhìn Chu Minh Dũ chẳng phải được rồi sao?
Mạc Ưng Tập đứng phía trước Mạc Như, trừng mắt nhìn Thôi Công Bình: “Có gì đâu mà nói? Có phải anh muốn tìm anh rể nói chuyện không?”
Thôi Công Bình nói: “Chuyện người lớn, trẻ con bớt xen ngang, đứng sang một bên đi.”
Anh ta tiến đến hai bước kéo Mạc Ưng Tập sang bên, Mạc Ưng Tập ôm lấy cánh tay của anh ta há miệng cắn.
“Ôi, em tuổi con chó hả, sao lại cắn người.” Thôi Công Bình cho một nắm đấm đẩy Mạc Ưng Tập lảo đảo ngã xuống đất.
Mạc Ưng Tập lấy được thứ gì cũng ném lên người anh ta: “Cút đi, đừng có để chị tôi chán ghét.”
Mạc Như vội cản lại để cậu bé đỡ chịu thiệt: “Út Tập, đừng có chấp nhặt với anh ta.”
Thôi Công Bình cũng vội tiến đến, nói: “Sỏa Ni, tôi không cố ý xô nó, tự nhiên nó chạy đến cắn tôi.”
“Được rồi, anh đừng có giả vờ vô tội nữa.” Mạc Như đỡ Mạc Ưng Tập đứng dậy, phủi cát phía sau giúp cậu bé, rồi liếc nhìn Thôi Công Bình, ngạc nhiên nói: “Tôi cũng thấy kỳ lạ, anh tìm tôi nói chuyện hết lần này đến lần khác, anh muốn nói gì?”
Thôi Công Bình: “Sỏa Ni, có vài lời tôi muốn nói với cô.”
Mạc Như gật đầu: “Nói xong thì thôi đúng không, sau này không tìm tôi nói nữa đúng không? Vậy được, anh nói đi.”
Thôi Công Bình ngẩn người, tất nhiên anh ta không đơn thuần chỉ nói vài câu. Nói chuyện chỉ là một mánh khóe, mục đích là để cô nghe anh ta nói, tha thứ cho anh ta, đồng ý cho anh ta vào… mà tốt nhất là nghĩ cách bồi thường cho anh ta.
Mạc Ưng Tập còn định mắng chửi anh ta, nhưng Mạc Như cản lại.
Mạc Như nhìn Thôi Công Bình với vẻ khó hiểu: “Chẳng phải có chuyện sao? Nói đi.”
Thôi Công Bình căng thẳng nuốt nước bọt, nói với Mạc Ưng Tập: “Em sang bên kia đi.”
Mạc Ưng Tập chế giễu: “Anh muốn nói chuyện gì xấu xa à?”
Thôi Công Bình: “Đừng có nói linh tinh.”
“Vậy anh nói đi, còn sợ tôi nghe sao? Có phải là sợ anh rể của tôi nghe thấy?” Mạc Ưng Tập trợn to mắt, không chịu rời khỏi.
Thôi Công Bình không có cách nào, mặc dù khó chịu cũng chỉ đành cố gắng chuẩn bị tâm trạng, cố gắng hết sức làm Mạc Như cảm động, anh ta nói: “Sỏa Ni, lúc nhỏ tôi và Ưng Đường đánh nhau, đúng là tôi quá khốn nạn, không hiểu chuyện. Sau đó tôi hối hận, không bao giờ đánh nhau nữa. Tôi thực sự rất hối hận, tôi đã xin lỗi chú và thím, bọn họ cũng tha thứ cho tôi rồi, tôi còn ra mặt và âm thầm bảo vệ cô và Ưng Đường, cô… cô không biết sao?”
Nghĩ cô là một kẻ ngốc xinh đẹp, thường xuyên một mình xách giỏ ra ngoài cắt cỏ cắt rau, nếu không có ai bảo vệ thì bao nhiêu người có ý với cô đấy.
Mạc Ưng Tập hứ mạnh một tiếng: “Không biết xấu hổ.”
Cậu bé nói qua to khiến cho Chu Thất Thất đang trong trạng thái huyền diệu giật mình tỉnh giấc, nó rùng mình ngoáy đầu nhìn cậu bé, sau đó lại ngoáy đầu nhìn Thôi Công Bình ở trước mặt.
Mạc Như không biểu hiện gì, dù sao cô cũng không phải là Sỏa Ni ngốc thực sự, cô và Thôi Công Bình không có mối quan hệ nào. Ngoại trừ nguyên chủ thấy bất bình muốn đánh người này biến thành kẻ ngốc ra, không có thù sâu oán nặng gì cả.
“Tôi không biết.” Nếu tôi nói là biết thì có phải anh bắt tôi phải báo đáp không? Dù sao trước kia nguyên chủ ngu ngốc, tùy anh muốn nói gì thì nói.
Thôi Công Bình thở dài: “Tôi biết các người đều… trách tôi, hiểu lầm tôi, chắc chắn sẽ không tha thứ cho tôi. Tôi làm nhiều chuyện như thế, thực sự… là vì cô. Chú và thím không nói cho cô biết, có lẽ cũng là… cũng là vì không muốn có phiền phức gì, dù sao…”
“Đúng thế, chị tôi lấy chồng rồi, anh hết cơ hội rôi. Hiện tại đến blab la là có ý gf? Muốn chị tôi nghĩ anh tốt ư? Sao anh không biết xấu hổ như thế, anh lau đế giày cho anh rể tôi cũng không xứng.”
Mạc Ưng Tập lại bắt đầu chống nạnh và bật chế độ phụ nữ chanh chua, cũng may lần này mắng người không dùng từ tục tĩu.
Bị cậu bé mắng, vẻ mặt Thôi Công Bình lúc tái nhợt lúc trắng bệch, mấy lần định nói gì đó nhưng lại thôi.
Quên lời rồi.
Đã nhớ thuộc làu rồi, đã nghĩ rất nhiều lời, thế nhưng bị Mạc Ưng Tập mắng chửi… quên hết lời cần nói rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận