Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 881: Phần thưởng lớn

Chương 881: Phần thưởng lớn
Chương 881: Phần thưởng lớn
“Đội trưởng, chúng tôi đã nhớ rồi, nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, không bao giờ dám lười biếng nữa.”
Mọi người đều bày tỏ sự quyết tâm, khuôn mặt đen của Chu Thành Chí giờ mới trắng sáng chút.
Ăn xong gà, các xã viên tiếp tục bận thu hoạch vụ thu, hiện tại cắt đậu, thu hoạch bắp, đợi sau trung thu rồi cắt khoai lang và phơi khoai lang khô.
Ngày nào Mạc Như cũng bắt sâu bọ, nhặt bông, còn phải đến trại nuôi gà, lều nấm, trại nuôi heo kiểm tra. Mặc dù làn rất nhiều việc, nhưng cô cũng ngày càng thành thạo với lực kiểm soát của không gian, từ sáng đến tối bận rộn cũng không thấy mệt.
Nhưng dạo này cô phát hiện một chuyện rất kỳ lạ, đó là bước sáng tám rồi nhưng chẳng những châu chấu không giảm bớt mà còn có xu hướng tăng nhiều hơn.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, tục ngủ nói “Sau mùa thu, châu chấu chỉ nhảy được vài ngày”. Điều này chứng tỏ thời tiết vừa lạnh thì bọn chúng sẽ chết dần, lẽ ra mùa thu thì chúng sẽ ít hơn mùa hè mới đúng, nhưng hiện tại lại càng lúc càng nhiều.
Điều này thu hút sự chú ý của cô.
Sau khi phát hiện ra vấn đề này, cô lập tức đến những đại đội gần đó để đi dạo, cô phát hiện ruộng hoa màu cách đại đội Tiên Phong càng xa thì châu chấu càng lợi hại.
Khảo sát hai năm, cô có một sự phỏng đoán mạnh dạn: Sợ là sẽ có nạn châu chấu ư?
Ý thức được vấn đề này, cô vội đến ruộng bắp tìm Chu Thành Chí, những người đàn ông đang thu hoạch bắp ở phía đông.
Thấy cô đang đi đến, Chu Thành Liêm gọi Chu Minh Dũ: “Minh Dũ, vợ cháu đến rồi kìa.”
Chu Minh Dũ đang bận dùng liềm chặt thân cây bắp, túi cắt lúa cũng gỡ xuống, chỉ để lại một cái liềm lớn, chặt thân cây cao lương và bắp cũng rất tiện. Nghe giọng nói của Chu Thành Liêm, anh đưa liềm cho anh tư rồi bảo Chu Minh Lâm làm tiếp, còn anh thì đi tìm Mạc Như.
Mạc Như nói chuyện với anh một lúc rồi cả hai đi tìm Chu Thành Chí.
Chu Thành Chí thấy cô thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, có lẽ là rất mệt: “Mẹ Thất Thất, có chuyện gì?”
“Đội trưởng, mấy hôm nay cháu phát hiện châu chấu ngày càng nhiều, vùng cỏ bên bờ sông Thảo Bạch Nhi đều bị cắn trụi rồi, cháu thấy hình như là châu chấu sắp thành tai họa rồi.” Nói xong, cô uống một ngụm nước, chà, ở đây không có xe đạp, đi tới đi lui chỉ đi bằng chân, thực sự không được rồi, nhìn vài bước đường, càng đi càng mỏi chân.
Chu Minh Dũ thấy Chu Thành Chí cò chút mơ hồ, hình như ông cảm thấy nạn châu chấu cách mình rất xa, anh nói: “Đội trưởng, chúng ta không thể không phòng được, ai cũng nói là năm đại hạn dễ gặp nạn châu chấu, nếu năm nay có tai họa thì hoa màu của chúng ta không thu hoạch được.”
Năm sau hỏa hoạn càng đáng sợ hơn, mùa hè là thời kỳ hoa màu phát triển, châu chấu cắn hoang tàn những nơi đi qua, nếu bị cắn trụi thì cả năm sẽ xong đời luôn.
Mạc Như trình bày sự thật, nói với ông rằng cỏ, vườn rau, ruộng hoa màu ở đâu cũng bị cắn hết, lúc đầu tưởng là sâu bọ, sau đó mới phát hiện thực ra chính là châu chấu.
Châu chấu làm loạn, còn nghiêm trọng hơn những sâu bọ có hại, bởi vì chúng có thể thay đổi chiến trường.
Chu Thành Chí nóng ruột: “Vậy phải làm sao?”
Ông mới vui mừng có vài ngày, sao rắc rối lại đến rồi, ông trời ơi, mau cho chúng tôi chút đường sống đi.
Chu Thành Chí chắp tay sau lưng và nhíu mày, đi dạo quanh thân cây bắp hai vòng rồi cho người đi gọi ông cụ nhóm cố vấn đến, mọi người cùng nghe hai vợ chồng nói xem có chuyện gì.
Bọn họ ngồi dưới đất trống uống nước, các ông vụ bắt đầu hút thuốc nghỉ ngơi.
Chu Thành Nghĩa phì phèo hai hơi: “Không thể nào, tôi thấy cũng gần giống như trước đây,vừa rồi chặt thân cây bắp cũng không thấy nhiều châu chấu.”
Hơn nữa, sau mùa thu châu chấu nhảy chỉ có vài ngày, không sợ.
Chu Thành Nhân châm xong điếu thuốc, nhìn ông ta: “Anh hai, e là của đại đội chúng ta đã bị chiến sĩ thi đua bắt hết rồi, phải đến ruộng của đại đội khác xem, cũng không ít đấy.”
Ông có thời gian rãnh là thích đi loanh quanh khắp nơi, so sánh sự khác biệt hoa màu của đội mình và đội sản xuất khác. Trước kia thấy hoa màu người ta tệ, còn đội mình tốt như thế, ông còn mừng thầm.
Chu Thành Nghĩa ngạc nhiên nói: “Thực sự có thể bắt sạch sẽ vậy sao?”
Anh ta vẫn luôn cho rằng Chu Thành Chí bảo Mạc Như bắt sâu bọ, có lẽ là thiên vị nhà Chu Thành Nhân cho ít phúc lợi.Hiện tại, nghe thấy Mạc Như bắt hết sâu bọ nên anh ta không cảm thấy sâu bọ nhiều nữa, bất chợt có một cảm giác kỳ diệu.
Sao người ta lại bắt sâu bọ lợi hại như thế?
Tất nhiên anh ta không biết Mạc Như chẳng những chỉ bắt ruộng bông, ngay cả ruộng hoa màu, đồng cỏ, vườn rau cũng bắt, đại đội Tiên Phong gần như hình thành vùng cách ly sâu bọ có hại nên bọn họ không cảm nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận