Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 311: Đứng sóng đôi (2)

Chương 311: Đứng sóng đôi (2)
Khâu Lỗi đợi đến sốt ruột, hiện tại nhìn thấy người thì bỗng chốc vui mừng, nói liên tục không ngừng.
“Này, hai người không biết đấy thôi, mấy hôm nay trong thành phố, giá cả lương thực và trứng gà ở chợ đen bỗng nhiên đắt lên, trứng gà ít nhất phải một hào năm một quả, mấy hôm trước cô bán chừng đó thực sự đã lỗ rồi.”
Mạc Như nói: “Không lỗ chút nào, cũng vừa đúng lúc chúng tôi mua được những thứ có ích.”
Chỉ là kiếm lời ít mà thôi, chứ đâu có lỗ.
Giá cả có tăng có giảm, chỉ vì không bán được ở giá cao nhất mà cảm thấy lỗ, có suy nghĩ đó sẽ dẫn đến thua lỗ nặng.
Chu Minh Dũ cũng ý thức được điều này, anh nói với Khâu Lỗi: “Trứng gà nhất định phải bán hết nhanh, để thời gian lâu sẽ hư. Hiện tại một hào năm thì bán một hào năm, đến lúc tăng thì chúng tôi vẫn còn trứng gà.”
Khâu Lỗi cười nói: “Được rồi! Hai người nói đều đúng.”
Quả nhiên lần này anh ta mang đến một ít đồ, có mười hộp diêm, một cân muối, nửa cân vụn thuốc, nửa cân đường trắng, mười bộ găng tay trắng hàng thứ phẩm.
Mạc Như phụ trách ghi chép sổ sách đồ đạc của hai bên, lần sau sẽ đối chiếu. Bọn họ mang về hết vật dụng hàng ngày, thường ngày lặng lẽ bán, dùng trứng gà đổi lấy thứ tốt nhất bởi vì hiện tại vật tư là thiếu thốn nhất, lấy vật đổi vật chuyển đổi giữa thành phố và nông thôn là cách tốt nhất.
“Lần sau tranh thủ làm thêm một ít giấy vệ sinh.” Chu Minh Dũ đưa ra yêu cầu.
Khâu Lỗi nói: “Để tôi xem, nếu có thể làm thì chắc chắn sẽ làm.”
Bận việc xong vẫn chưa đến nửa đêm, Khâu Lỗi nói: “Tối rồi đừng đi đường đêm, đến nhà em họ của tôi ở tạm một đêm, sáng rồi hãy đi.”
Chu Minh Dũ nói: “An toàn không?”
Lúc này, công xã đã được thành lập, các đại đội và đội sản xuất quản lý cũng khá nghiêm ngặt, có người ngoài đến rất dễ thu hút sự chú ý.
Khâu Lỗi đắc ý nói: “Tôi sớm đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhà em họ của tôi ở ngoài thôn trông coi nơi xay bột, đêm khuya cũng không ai xay bột.”
Chu Minh Dũ và Mạc Như trao đổi với nhau, quyết định ở tạm một đêm, dù sao bọn họ cũng mang theo đệm.
Khâu Lỗi phải mau chóng về nhà và lặng lẽ cất giấu mọi thứ để bán, anh ta dặn dò em họ chăm sóc tốt cho Chu Minh Dũ và Mạc Như.
Em họ của Khâu Lỗi tên là Lí Nông Giang, một chàng trai thấp lè tè, trông có vẻ rất thật thà phúc hậu, nhưng là người rất cẩn thận và biết quan tâm. Ban đêm, anh ta mang nước đến để bọn họ không khát nước, anh ta còn đặc biệt mang thùng nước tiểu để ở cổng nơi xây bột cho hai người dùng, lại còn mang cho bọn họ dây thừng ngải cứu để phun muỗi.
Ở đây có rất nhiều muỗi, ban đêm Mạc Như cũng không cũng không gieo ngải cứu mà trực tiếp bắt được một đống, mãi đến khi không bắt được nữa thì thôi nên cả gia đình nhà họ Lý đều ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng, Chu Minh Dũ không chịu ở nhà họ Lý ăn cơm nên chào tạm biệt Lí Nông Giang rồi đẩy Mạc Như về nhà.
Cả hai vừa ăn sáng vừa nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục lên đường.
Tần Quế Hào lại đợi hai người ở giao lộ.
Mạc Như: “Anh chưa về à?”
Tần Quế Hào cười nói: “Về rồi, tôi đã đi sáu bảy dặm đường, đi một lát là đến ngay. Tôi xem thử anh và chị dâu có mang theo thứ chúng tôi có thể dùng hay không?”
Mạc Như cho anh ta xem những thứ mà Khâu Lỗi mang đến.
Tần Quế Hào cầm mấy đôi bao tay: “Thứ này tốt, có những phụ nữ cần thứ này, khi nào về tháo ra rồi đan thành áo gi lê mặc.”
Mạc Như liếc nhìn, muốn đan áo gi lê có lẽ phải mất mấy đôi nữa nên cô cũng dứt khoát đưa cho anh ta, những thứ khác thì cô giữ lại.
Tần Quế Hào xách hai cái giỏ của mình, lấy một ít bao tay, vui sướng rời đi.
Chu Minh Dũ đẩy Mạc Như đến lối vào làng thì mặt trời cũng đã lên, trong thôn rất ồn ào, chắc là Trương Căn Phát lại đang kiếm chuyện.
Hiện tại, công xã vừa được thành lập, các đại đội và đội sản xuất phải bắt kịp tình hình nên ai cũng rất bận rộn.
Mạc Như và Chu Minh Dũ không muốn bị ông ta nhìn thấy nên đã trực tiếp đi vòng ra phía sau bắt sâu bọ.
Nhưng vừa mới đi đến ruộng thì phát hiện không có một xã viên nào.
Chẳng lẽ đêm qua đến công xã về muộn nên đều không đến làm việc ư?
Chu Minh Dũ đỡ Mạc Như xuống xe, nói: “Hay là em về nhà nghỉ ngơi đi, để anh đi xem sao.”
Mạc Như nói: “Không sao, em bắt hai vòng sâu bọ rồi về, không mệt đâu.”
Hiện tại là thời kỳ quan trọng để bông phát triển thành quả bông, sâu bọ vừa mập vừa to, nếu không bắt kịp thời thì đến lúc đó bông vải chín sẽ bị nó gặm hết.
Bông của đội hai đỡ hơn, cô đã bắt từ sớm nên hiện tại cũng không còn sâu bọ lớn nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận