Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 726: Dấu hiệu xấu (2)

Chương 726: Dấu hiệu xấu (2)
Chương 726: Dấu hiệu xấu (2)
Mạc Như giới thiệu Mạc Ưng Tập cho bọn trẻ biết.
Cúc Hoa nói to: “Chào đón anh.”
Nê Đản Nhi cười nói: “Không phải anh, phải gọi là cậu, đó là em trai của mẹ.”
Thằng bé dẫn bọn trẻ đi theo cậu út chào hỏi.
Nhìn thấy đám trẻ gọi mình là cậu, Mạc Ưng Tập cũng thấy thần kì, cười hi hi, mò trong túi ra một viên kẹo: “Đây là quà gặp mặt, nhưng cậu chỉ có một cái, chúng ta mở ra ăn cùng nhé.”
Đây là anh hai không nỡ ăn nên để lại cho cậu bé.
Mấy đứa trẻ hoan hô, reo lên: “Ăn kẹo, ăn kẹo!”
Dù bọn chúng cũng ăn nhiều kẹo hơn so với những đứa trẻ khác, không phải vì kẹo hiếm lạ mà cho dù chỉ là một viên kẹo nhỏ cũng khiến chúng thích thú.
Khi bọn trẻ ăn kẹo cùng nhau, đã thiết lập nên tình hữu nghị, chúng bầu cậu út làm vua của chúng.
Nhất là Chu Thất Thất, cao hứng đến độ vung vẫy cái tay nhỏ nhắn, cô bé chỉ muốn sà xuống vừa nhảy vừa múa cùng bọn họ.
Mạc Như dẫn bọn chúng qua nhà mình, về đến nhà cô cho con gái uống sữa trước, rồi giải quyết vấn đề vệ sinh sau đó giao con gái cho Mạc Ưng Tập: “Út Tập, em cho bọn nhóc tì ở nhà đọc sách, viết chữ, chị và anh rể đến đội chào hỏi.”
Mạc Ưng Tập cười đáp: “Anh chị yên tâm, giao cho em, không vấn đề.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ đến đội sản xuất tìm Trương Thúy Hoa trước, cô cùng phụ nữ trong vùng đang chuẩn bị vụ khoai. Dùng gạch đá xây một cái ao lớn, đổ đầy các nguyên liệu đã chín vào, chủ yếu là hỗn hợp cát và phân gia súc. Sau đó đem những củ khoai lang to đã được lựa chọn kĩ càng chôn xuống dưới.
Sau này tưới nước định kì, thông gió, thoáng khí đợi khoai lang mọc mầm, đợi qua xuân, phân thành chồi khoảng nửa tấc hoặc một tấc, đến thanh minh thì có thể nhổ lên để mang đem đi gieo trồng.
Nhìn thấy Mạc Như trở về, rất nhiều người chào cô: “Sỏa Ni, nhà mẹ đẻ vẫn khỏe chứ?”
Mạc Như cười và trả lời là tốt.
Vì Mạc Như từ khi gả đi chưa về nhà mẹ đẻ bao giờ, đây là lần đầu, tất cả ở được bốn ngày cũng không tính là dài nên người khác không có gì để nói.
Với tâm lý thần bí của Trương Thúy Hoa đối với Mạc Như, càng không tính toán, tâm tình Đại tiên vui vẻ quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Bà nói với Mạc Như: “Hôm nay không cần đi làm, về nhà dọn dẹp chút thôi.”
Thật ra nhà cửa cũng không có gì dọn dẹp, chẳng qua là để Mạc Như nghỉ ngơi thêm một ngày.
Cô muốn nói chuyện em trai với bà, dù sao vẫn chưa chính thức ra ở riêng, tự mình dẫn em trai về ở phải được sự đồng ý của ba mẹ chồng mới được.
Chu Minh Dũ sợ cô không tiện mở lời, định nói thay cô nhưng Mạc Như không đồng ý, cô muốn tự mình nói mới có thành ý.
Cô thấy Trương Thúy Hoa đi sang chỗ khác lấy khoai lang nên đi theo giúp đỡ, tiện thể nói luôn.
Trương Thúy Hoa nghe cô bảo em trai đến sống cũng không nói gì, dù sao con trai bà đã nói qua tình hình nhà họ Mạc rồi, bà với ông còn nói chuyện đến nửa đêm, cũng rất thông cảm cho nhà họ Mạc.
Bà nói: “Khẩu phần lương thực đã lấy về thì nói với đội trưởng, nhà ăn một tiếng.”
Chỗ ở cô cũng không cần bận tâm.
Mạc Như không ngờ Trương Thúy Hoa dễ như thế, thật cảm kích vô cùng, cứ nghĩ phải diễn đạt, thuyết phục một chút.
Cô cười nói: “Cảm ơn mẹ.”
Ngược lại là Trương Thúy Hoa có chút xấu hổ, một hộ gia đình nông dân ở thôn quê, làm không làm cứ đứng nói cảm ơn, thật ngại chết.
“Không có gì, con nhanh về nhà dọn dẹp đi.”
Mạc Như đem khẩu phần của em trai đến nhà ăn, nói với Hà Quế Lan một tiếng, dựa theo lượng làm cơm cho Mạc Ưng Tập.
Hà Quế Lan cũng biết nên không hỏi nhiều, bảo Mạc Như đặt lương thực lên bàn cân.
Bên đội trưởng đã có Chu Minh Dũ nói chuyện, không cần Mạc Như lo.
Buổi tối, lúc nấu cơm, Hà Quế Lan nói với Trương Thúy Hoa, Mạc Ưng Tập chỉ có chút khoai lang khô và khoai lang sống. Tiêu chuẩn khẩu phần lương thực của nhà Mạc khó mà so sánh với đội hai, ăn mỗi ngày cơ bản là không đủ.
Bà ấy nói: “Hay là chuyển đổi khẩu phần lương thực này tính vào định lượng của chúng ta?”
Ngoài định mức do chính phủ quy định thì đội hai còn có trợ cấp cháo. Mạc Ưng Tập không có.
Trương Thúy Hoa đáp: “Chuyển đổi một chút là được, trợ cấp thì không cần.”
Hà Quế Lan ngẫm nghĩ rồi lấy thêm cho Mạc Như mấy thìa cháo nếp, như thế cô có thể cho cậu em ăn.
Bà ấy lấy túi khoai lang khô và khoai lang ra xem thử, ít thế này cũng không đáng để cho vào kho, bà ấy định ăn hết một bữa.
Kết quả vừa lấy ra xem, khoai lang khô thì mốc meo, lốm đốm, có mạt, khoai lang cũng có chỗ thối, hỏng, đưa cho gia súc của đội hai ăn chúng còn chê bẩn ấy chứ.
Bà ấy thở dài nói với Trương Thúy Hoa: “Đội sản xuất bên họ cũng bắt nạt người quá, cho xã viên ăn khẩu phần lương thực như thế này đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận