Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 117: Bất công (2)

Chương 117: Bất công (2)
Không có nhiều mặt hàng cho lắm, mẫu mã cũng không phong phú, có một số vật dụng cũng không thấy bán.
Tổng cộng có bốn năm người bán hàng đứng ở sau quầy, tốp năm tốp ba tụm lại nói chuyện phiếm, không ai để ý đến bọn họ.
Mạc Như kéo Chu Minh Dũ đi đến chính giữa xem mấy tấm vải dệt kia, nơi này có vải sợi bông cũng có vải sợi hoá học, đối với người đến từ thế kỷ hai mốt thì vải sợi hoá học đã không còn hiếm lạ, cô vẫn thích vải bông hơn.
Khi quần áo bị rách còn có thể sửa lại thành quần áo cho con, hoặc là làm tã lót, may tất chân.
Hai người nhìn một chút, Mạc Như chọn được một tấm vải màu hồng kẻ caro đỏ trắng xanh, còn có một tấm vải bông màu cơ bản và màu xanh đen rẻ nhất. Màu sẫm có thể làm quần, còn có thể làm áo cho Chu Minh Dũ.
Chỉ không biết là có đủ tiền hay không.
Thấy cô chọn xong, Chu Minh Dũ nói với một người bán hàng: “Đồng chí, chúng tôi mua vải.”
Người bán hàng kia trợn mắt nhìn bọn họ một cái rồi lờ đi, tiếp tục nói chuyện phiếm với cô gái thắt bím bên cạnh, “Cái huy hiệu chủ tịch Mao này của cô là mua ở trong huyện sao? Bao nhiêu tiền? Tôi cũng có một cái, cô tôi ở thành phố mua giúp, hết một đồng tám, rất đắt. Nhưng mà cái này của cô bằng sứ, cái kia của tôi là tráng men nhưng chắc chắn hơn so với cái này của cô, cái này của cô không thể để rơi xuống đất.”
Cô gái tóc thắt bím muốn lấy huy hiệu lại, "Mau đi cắt vải cho người ta đi."
Người bán hàng mắt lé kia khịt mũi không chịu nhúc nhích, tiếp tục sờ soạng cái huy hiệu kia không buông tay, tức giận nói: "Để cho bọn họ chờ đi, thứ dân nghèo chân đất.”
Vào thời gian này huy hiệu của chủ tịch Mao vẫn chưa được sản xuất hàng loạt, loại huy hiệu này bắt đầu có từ năm 1940, do một số người yêu mến và trung thành với chủ tịch Mao lén lút làm, chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ, căn bản mua không được. Cho nên cô ta nói mình có một cái giá một đồng tám đương nhiên là giả, không chịu thua thiệt mà thôi.
Tóc thắt bím duỗi tay ra muốn lấy về, cô ta lại cố ý giơ tay lên, nói đùa: “Ai da, đâu mất rồi, bay rồi -- a!” Cô ta hoảng hốt hô lên một tiếng, trượt tay một phát, cái huy hiệu kia lập tức tụt khỏi tay bay về phía Mạc Như đang đứng ở phía sau.
Mạc Như tránh né theo bản năng, huy hiệu nện lên vai cô sau đó nhanh chóng trượt xuống.
“Huy hiệu của tôi!” Sắc mặt của cô gái tóc thắt bím kia trắng bệch, huy hiệu kia làm bằng sứ, rơi trên mặt đất bằng xi măng khẳng định sẽ vỡ vụn.
Đây chính là tín vật đính hôn của cô ấy, đối tượng tặng cho cô sau chuyến thăm nhà để cầu hôn, có tiền cũng mua không được.
Cô cho rằng sẽ nghe được tiếng vỡ vụn đau lòng kia, kết quả lại không nghe thấy gì cả. Sau đó cô liền nhìn thấy một người phụ nữ đang mang thai có gương mặt thanh tú duỗi tay về phía mình, "Tôi chụp được rồi, chưa bị rơi bể.”
Mạc Như suy nghĩ, cái huy hiệu của cô gái tóc thắt bím này có lẽ giống với son môi và bàn vẽ mà cô yêu thích nhất ở kiếp trước, bị rơi vỡ thì tim gan phèo phổi đều sẽ đau đến mức phát run. Có một năm, mẹ chồng cô trông con giúp chị cả, kết quả là đứa nhỏ kia đem vài cây son mà cô nâng niu ra vẽ vẽ khiến cho cô đau lòng không thôi, mẹ chồng còn nói, "son môi của con làm sao quan trọng hơn cháu ngoại lớn của mẹ chứ?"
Cho nên, cô có thể hiểu được nỗi đau đớn của cô gái tóc thắt bím, không hề nghĩ ngợi lập tức thu ngay vào trong không gian, cứ thế mà nói do chính mình chụp được, dù sao cũng không ai thấy.
Cô gái tóc thắt bím vô cùng kích động, trực tiếp từ trong quầy lao ra, cầm lấy huy hiệu trong tay Mạc Như, thấy nó thật sự không hề hư hại một lông tóc nào thì mừng rỡ đến mức nước mắt trào ra, “Đồng chí, tôi thật sự quá cảm kích cô rồi!”
Cô lại giới thiệu chính mình tên là Phùng Như, sau đó lại tiếp tục cảm ơn hai người bọn họ.
Cái cô nhân viên mắt lé kia lúc này mới vội vàng xin lỗi không ngừng, "Vẫn chưa bị hư phải không, Phùng Như à, tôi thật là không cẩn thận, chỉ muốn hù dọa cô một chút thôi, không ngờ đồ sứ lại trơn như vậy.”
Tuy rằng Phùng Như rất không vui, nhưng cũng không dám nói cái gì, dù sao cũng không bị rơi vỡ, đành phải miễn cưỡng mỉm cười một cách không tình nguyện.
Cô nàng mắt lé kia thấy cô không tức giận thì bĩu môi, uốn éo lắc mông rời đi.
Phùng Như lại nói cảm ơn với bọn họ một lần nữa.
Bởi vì tên của cô gái kia có phát âm giống với tên của mình cho nên Mạc Như cảm thấy rất thân thiết, cười nói: “Cái này thật sự rất quý, cố gắng giữ gìn cẩn thận đừng để rơi vỡ mất.”
Nếu như trong thời điểm Cách mạng Văn hóa, mắt lé kia ném huy hiệu như vậy chính là phạm tội lớn, rơi vỡ mất là coi như xong đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận