Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1011: Tiếp tục hành trình

Chương 1011: Tiếp tục hành trình
Cha cậu ấy đội trưởng Phạm vui một cái thì tiêu một đống tiền đút cho người khác, không dễ dàng gì cho cậu ấy một chiếc xe đạp không biết là mấy tay.
Có chiếc xe đạp này cậu ấy có thể chở Mạc Ứng Sáng cả ngày đi đến rồi đi về, ngược lại rất tiện.
Đến cổng làng, Mạc Ứng Sáng nhảy xuống xe, tạm biệt bạn học, đeo cặp xách đi về nhà.
Khi đi ngang qua nhà Lý Quế Vân, cậu nhìn thấy Khám Yến Nhi thò đâu ra vào, tò mò hỏi: “Chị dâu, chị đang làm cái gì vậy?”
Lén la lén lút.
Khám Yến Nhi nhìn thấy Mạc Ứng Sáng trở về, cô ấy lập tức hỏi cậu, “Nghe nói cậu được nhận vào trường trung học thực nghiệm của khu vực rồi à?”
Mạc Ứng Sáng lắc đầu,, “Không có chuyện này.”
Nói xong nhảy chân sáo, hoạt bát về nhà Trương Thúy Hoa ăn cơm.
Khám Yến Nhi lập tức quay trở lại phòng nói với Lý Quế Vân: “Dì ba, Sỏa Ni cũng biết nói dối a, em trai cô làm gì có chuyện được nhận vào trường trung học thực nghiệm của khu, vẫn thật là có thể khoe khoang, khoác lác.”
Lý Quế Vân cười đáp: “Bác hai con nói thi đỗ vậy nhất định là đã thi đỗ rồi. Dì phải thu dọn một chút, xem khi nào họ bày rượu thì sang giúp một tay. À đúng rồi, cũng phải cho ít tiền mừng.”
Nhìn bà ấy còn vui mừng, hạnh phúc hơn cả con trai và cháu trai mình thi đỗ vậy. Khám Yến Nhi bất giác cảm thấy hoảng sợ.
Người ta thi đỗ, ngươi vui vẻ, hạnh phúc cái gì chứ!
Mạc Ứng Sáng đến nhà, Trương Thúy Hoa và Chu Thành Nhân cùng vài người đều rất vui vẻ, tuy cậu không phải là người của Chu gia, nhưng là em trai ruột của chiến sĩ thi đua a.
Em trai ruột người ta thi đỗ đại học, chiến sĩ thi đua cũng thơm lây a.
Chiến sĩ thi đua mà tốt thì bọn họ cũng sẽ tốt!
Nghe thấy Trương Thúy Hoa đang nói đến việc bày tiệc rượu, Mạc Ứng Sáng cười nói: “Bác gái à, mới thi qua đầu trung học cơ sở thôi mà, đừng lãng phí tiền của, vẫn là đợi con thi lên đại học đã rồi tính tiếp nhé.”
Cậu đã nghe lời chị gái và anh rể, thực sự sẽ xông pha thi đến đại học luôn.
Mạc Như cũng không cần cậu làm việc, tự bản thân cậu cũng hiểu chuyện, mỗi ngày ngoài việc học hành ra thì là đọc sách, làm các dạng đề khác nhau, không bao giờ lãng phí thời gian.
Cậu không bao giờ ngừng chăm chỉ học hành, sách giáo khoa không đủ để cho cậu học. Cậu muốn cố gắng hết sức để nghĩ cách xem những sách khác, làm bài tập, đề khác. Còn nhờ thầy cô cho mượn sách giáo khoa cấp ba về nhà đọc và chép lại. Phó Trân và Khâu Lỗi cũng giúp cậu chuyển không biết bao nhiêu là sách. Điều này làm cho việc đọc sách của cậu được mở mang rất rộng.
Về toán học, có Chu Minh Dũ dẫn đường, cậu không gặp khó khăn tốn sức gì cả. Thậm chí kiến thức vật lý, hóa học Chu Minh Dũ cũng đã sớm để cho cậu học và trau dồi, bồi dưỡng sở thích của cậu.
Mặc dù hiện nay học sinh thi đầu vào rất khó và tỉ lệ đậu rất ít nhưng thực ra thì điểm kiến thức cũng không khó. Hiếm khi học sinh thời gian này kiến thức vẫn còn ít ỏi, tầm nhìn suy nghĩ không đủ rộng. Để Chu Minh Dũ và Mạc Như xem thì nó thực sự rất đơn giản. Dưới sự ảnh hưởng của họ, Mạc Ứng Sáng tự nhiên sẽ cảm thấy kiến thức ở trường cũng không có gì khó cả, học rất dễ dàng và nhẹ nhàng.
Các giáo viên đều nói rằng cậu học sinh này thực sự rất tài năng. Vào cấp ba hoàn toàn không có vấn đề gì! Chỉ cần duy trì được đà như thế này, việc được vào học một trường đại học danh tiếng tuyệt đối không thành vấn đề!
Trương Thúy Hoa cười ha ha, “Trung học cơ sở thì làm một cái trung học cơ sở, trung học phổ thông thì làm cái trung học phổ thông, đại học thì làm một cái đại học!”
Bà nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của Nê Đản Nhi, cười nói: “Nê Đản Nhi con cũng phải học tập cho thật tốt, đợi con thi đỗ, bà cũng làm cho con nha.”
Nê Đản Nhi ngượng ngùng cười, “Bà ơi, con học không được tốt như thế.”
Nê Đản Nhi học tập rất nghiêm túc nhưng phải thừa nhận là giữa người với người đều có khoảng cách. Mặc dù thành tích của thằng bé tuy đứng giữa lớp nhưng cũng không thể so sánh với một học sinh như Mạc Ứng Sáng, một học sinh ưu tú, học giỏi hơn cả các đàn anh đi trước.
Mặc dù được cô giáo biểu dương là nghiêm túc, siêng năng, chăm chỉ trong lớp nhưng thằng bé cũng không dám tự hào chút nào, thực sự không thể tự hào, kiêu ngạo được khi trong nhà có một cậu nhỏ quá tài giỏi, hào quang chiếu bốn phía, khiến thằng bé cảm thấy bản thân cơ bản không có gì đáng để tự hào cả.
Trương Thúy Hoa vỗ đầu thằng bé, “Không cần so sánh với cậu, có thể thi vào trường trung học cơ sở là rất tốt rồi, đến lúc đó cố gắng lên huyện tìm một công việc để làm.”
Lúc này tấm bằng tốt nghiệp trung học cơ sở vẫn rất có giá trị.
Rốt cuộc thì cũng chỉ có một trường tiểu học trong hơn chục đại đội. Có thể tốt nghiệp tiểu học cũng được xem là không tầm thường rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận