Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 877: Vượt cấp (2)

Chương 877: Vượt cấp (2)
Chương 877: Vượt cấp (2)
Có biết bao nhiêu người trong năm 66 bị chậm trễ, cô hy vọng em cả có thể vượt qua lần này.
Lo nghĩ vì điều này, Mạc Như cũng muốn cậu bé vượt cấp.
Hiện tại học lớp ba, sau này chắc chắn còn phải sửa đổi chế độ giáo dục, cậu ta có thể học ít đi một năm tiểu học.
Hiện tại địa phương vẫn chế độ giáo dục sáu ba ba, sáu năm tiểu học, tiểu học và tiểu học bậc cao, sáu năm trung học.
Đợi sửa đổi thành chế độ năm ba ba thì tiểu học có thể học ít đi một năm.
Vậy nên Mạc Như muốn em cả đi học lớp ba và bỏ qua lớp hai.
Thực ra, theo như dự tính của Chu Minh Dũ, hiện tại trình độ của Mạc Ưng Tập, thành tích lớp bốn rất là nổi bật.
Ngụy Kim Sinh chưa từng thấy chuyện này, anh ta rất ngạc nhiên: “Đồng chí Mạc Như, vượt cấp ư? Không có tiền lệ đó.”
“Thầy Ngụy, đọc sách là tùy thuộc vào tình hình cá nhân, không có liên quan gì đến tiền lệ. Nếu trình độ kiến thức của Mạc Ưng Tập có thể đạt đến tiểu học bậc cao thì em ấy nên đi học tiểu học bậc cao, chứ không cần lãng phí thời gian ở bậc tiểu học.”
Ngụy Kim Sinh không quyết định được, anh ta đến đại đội Tiên Phong dạy tiểu học, trong thôn chỉ có mười mấy học sinh, phần lớn vẫn là những người nhắm đến vấn đề miễn phí trông trẻ, có lẽ học xong lớp hai sẽ bỏ học kiếm điểm công tác.
Vậy nên anh ta hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế.
Mạc Như cũng không cho phép anh ta qua loa: “Thầy Ngụy, hay là thấy đến trường tiểu học Phạm Mộc Tượng hỏi xem, nếu học sinh thiên tài như thế thì phải sắp xếp như thế nào, phải tham gia cuộc thi hay là thế nào.”
Ngụy Kim Sinh không dám đắc tội chiến sĩ thi đua, đành phải đến trường tiểu học hỏi trong ngày hôm đó, tìm hiệu trưởng trường tiểu học Phạm Mộc Tượng và kể rõ sự tình.
Sau khi nghe xong, Phạm Ngọc Quân rất tò mò về Mạc Ưng Tập, còn có học sinh thông minh như thế ư?
Trẻ em nông thôn hiện tại ai cũng đầu óc đờ đẫn không linh hoạt, thậm chí có đứa trẻ tốt nghiệp tiểu học còn không thuộc nổi cách dùng bảng cửu chương chứ chưa nói đến việc lập kế hoạch.
Còn nữa, mới học có nửa năm đã đọc hết sách bốn năm tiểu học ư?
Phạm Ngọc Quân không tin.
Ngụy Kim Sinh thì lại rất tin tưởng, thường ngày lúc lên lớp, Mạc Ưng Tập học nhanh nhất và tốt nhất, bài tập dễ quá nên chẳng muốn làm.
Ban đầu, Ngụy Kim Sinh rất tức giận, phê bình cậu ta không làm bài tập. Mạc Ưng Tập nói bởi vì nó quá đơn giản, Ngụy Kim Sinh không phục, bắt cậu ta phải thi học sinh này, anh ta ra mười mấy đề, trong đó có vài câu là của lớp bốn, nhưng Mạc Ưng Tập đều trả lời hết.
Ngụy Kim Sinh nói với Mạc Ưng Tập ý của Phạm Ngọc Quân.
Mạc Ưng Tập về nhà nói với chị và anh rể.
“Chị, anh rể, mọi người nói em thực sự có thể học lớp ba không? Thầy Ngụy nói đề lớp ba rất khó.” Mạc Ưng Tập vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
Chu Minh Dũ ra vài đề số học vào sổ: “Nào, em thử xem.”
Mạc Ưng Tập trả lời đúng hết mười đề.
Chu Minh Dũ cười nói: “Chẳng phải xong rồi sao? Em đã học qua tất cả các môn trong bốn năm tiểu học, em có thấy khó không?”
Mạc Ưng Tập lắc đầu, cậu ta cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao các bạn học đều nói rất khó, nhưng cậu ta lại thấy nhắm mắt cũng có thể viết ra được đáp án?
Mạc Như giải đáp thắc mắc cho cậu bé: “Anh rể của em lần nào cũng ra đề khá khó cho em, em làm quen rồi nên tất nhiên sẽ cảm thấy tiểu học rất đơn giản.”
Chu Minh Dũ tốt nghiệp ngành khoa học công nghệ trường đại học nổi tiếng, chưa nói đến Ngụy Kim Sinh và Phạm Ngọc Quân, cho dù giáo việc giỏi nhất trong trường cao trung ở huyện cũng không thể nào sánh được với anh.
Có anh phụ trách môn toán cho Mạc Ưng Tập, còn có vấn đề gì?
Thầy giỏi và sự nỗ lực của bản thân, còn có lý do gì không được vượt cấp nữa.
Ngày hôm sau, Mạc Như cũng không đi theo nữa, cô thay cho Mạc Ưng Tập bộ đồ không có chắp vá, đội chiếc mũ quân đội màu tím do cô tự làm, rồi bưng hai quả trứng gà nóng hổi, bảo cậu ta xuất phát cùng Ngụy Kim Sinh.
Trên đường đi, Ngụy Kim Sinh liên tục nhìn Mạc Ưng Tập, anh ta phát hiện đứa trẻ này đẹp trai, hơn nữa còn rất tự tin. Không sụt sịt mũi, mặt mũi lấm lem, ánh mắt cứ trốn tránh không dám nhìn người khác như những đứa trẻ khác.
Mạc Ưng Tập chẳng những không sợ người, cậu ta còn nói chuyện với Ngụy Kim Sinh.
Ngụy Kim Sinh cảm thấy mình bảo cậu ta đừng sợ hay đừng lo lắng cũng chỉ là dư thừa, người ta hoàn toàn không lo lắng chút nào.
“Mạc Ưng Tập, em có một chị gái và anh rể tốt.” Ngụy Kim Sinh thấy hơi ngưỡng mộ.
Mạc Ưng Tập kiêu ngạo nói: “Đúng thế, không phải chị gái của ai cũng là chiến sĩ thi đua.”
Trò chuyện một lúc, Ngụy Kim Sinh cảm thấy xót xa. Trước đây anh ta học khó khăn biết bao, cả gia đình cung ứng, bản thân còn không được ăn no, mặc ấm, không có tiền mua sách vở, chỉ có thể dùng hoạt thạch và bảng đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận