Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 889: Xe đạp (3)

Chương 889: Xe đạp (3)
Chương 889: Xe đạp (3)
“Chúng tôi không nhìn thấy gì hết!” Chu Thành Liêm mở to mắt cười.
Chu Bồi Cơ làm bộ dạng tôi nhìn quen rồi, không lạ gì nữa.
Chu Thất Thất quơ quơ đôi tay nhỏ bé, cười lớn một tiếng, “Hôn hôn, con, hôn hôn!”
Chu Minh Dũ vội vàng hôn lên má cô bé, cô bé lại vòng tay qua cổ Mạc Như hôn cô, “Mẹ hôn hôn!”
Chu Bồi Cơ và Chu Thành Liếm nhìn thấy nhà họ ba người thường xuyên phát cẩu lương chỉ xoa xoa cánh tay đang nổi da gà.
Chu Thành Liêm: “Sỏa Ni, nhanh chút a, xe đạp đang chờ cô đó!”
Mạc Như nhìn theo hướng anh ta chỉ. Quả nhiên đám thanh niên ở đầu ruộng nóng lòng, đợi không nổi cùng nhau cầm xe đạp giơ cao lên cho cô xem.
Mạc Như không nhịn được cười, “ ha ha ha, anh tiểu Ngũ, thật đấy a, Thư ký Cao đúng là thư ký thân thiết của chúng ta.”
Họ vội vã chạy đến đầu ruộng, Trần Cương cười nói: “Đồng chí Mạc Như, thư ký Cao đề nghị tôi thay mặt anh ấy và các đồng chí lãnh đạo xã mang giải thưởng lớn tặng cho cô!”
Khi lên xã tổ chức buổi gặp mặt tiên tiến cách đây ít lâu, Liễu Hồng Kỳ nói rằng, đất nước năm nay còn đang khó khăn, phải tiết kiệm, những vật thường sẽ phát là những đồ dùng thiết yếu hằng ngày. Đừng bận tâm đến chuyện lớn lao, cô ấy cảm thấy bản thân đã xem nhẹ tiền bạc rồi, có cho tiền hay không cũng không quan trọng nữa.
Không ngờ nhận được chiếc xe đạp khiến cô kích động, tim đập nhanh hơn, xem ra xem nhẹ không phải là tiền bạc mà xem nhẹ cái giấy, vé phiếu kia. Nếu như có vé xe đạp, vé đồng hồ, vé máy thu thanh, cô bảo đảm sẽ không xem nhẹ nữa.
Chu Thành Chí cùng vài ông già cũng cười ha ha.
Chu Thành Nghĩa nói: “Thư ký Cao hào phóng thật đấy. Thật là không cần phiếu mua hàng hay là tiền, trực tiếp đưa luôn cho chiến sĩ thi đua chúng ta mà?”
Anh ta hoàn toàn bị thuyết phục bởi khả năng của Mạc Như, không cần biết người ta bắt được bao nhiêu con châu chấu, bắt được nhiều như thế đã là lập được đại công.
Trần Cương cười nói: “Không đâu, nếu không thì làm sao nói là thưởng lớn được chứ. Thư Ký Cao nói rồi, chiến sĩ thi đua ưu tú, xuất sắc như thế này sao có thể không được trọng thưởng? Nếu không có điều kiện cũng phải tạo ra điều kiện khen thưởng. Một huyện lớn lẽ nào lại thiếu giải thưởng lớn cho chiến sĩ thi đua sao? Thư ký Cao cũng nói, để mọi người lấy chiến sĩ thi đua mà học tập, học hỏi cho thật tốt!”
Mọi người lập tức vang lên: “Học, chúng tôi đều học tập.”
Chu Thành Chí gõ vào bao thuốc lá, “Noí cho tôi biết, thư ký sao không bảo chiến sĩ thi đua chúng tôi lên nhận giải thưởng ở huyện? Lên công xã cũng được a.”
Như thế, chiến sĩ thi đua lại có thể nở mày nở mặt, để cho các công xã khác, đại đội khác nhìn thấy, được ngưỡng mộ lại được tôn trọng nể phục hơn chút. Sau này chiến sĩ thi đua càng có danh tiếng hơn, có sĩ diện hơn, và đương nhiên cũng thuận tiện hơn khi làm mọi việc.
Năm nay, đi lên công xã tổ chức đại hội tiên tiến, Cao Thụy Dương không đến. Năm nay làm thư ký quá bận, chân không chạm đất, thực sự không tìm ra được thời gian rảnh.
Tuy nhiên, đối với một bất ngờ lớn như vậy, bảo không đến thì không đến.
Chu Thành Chí còn cao hứng, kích động hơn Mạc Như khi nhìn thấy chiếc xe đạp, dù sao Lưu Hồng Kỳ nói lúc đó không có giải thưởng gì lớn, cần để dành, sau này sẽ đưa cho. Làm sao biết được, thế mà lại tặng cho chiến sĩ thi đua một chiếc xe đạp! Điều này cho thấy huyện ủy rất coi trọng đội sản xuất của mình, đây cũng là niềm tự hào của ông!
“Sỏa Ni, biết đạp hay không? Có muốn anh dạy em không?” Chu Thành Liêm vẫn nhớ cách đạp xe đạp của Khâu Vân, cũng xem là biết đạp rồi, chỉ là đã lâu rồi anh ta không đụng đến. Tay hơi ngượng ngượng.
Mạc Như cười đáp: “Đương nhiên biết!”
Tuy là kiểu xe đạp hai mươi tám của nam giới nhưng đối với cô mà nói hoàn toàn không phải là vấn đề.
Cô đẩy tay lái của xe đạp, đạp lên bàn đạp bằng chân trái, quẹt chân phải ra sau rồi ngồi lên ghế xe đạp, lảo đảo, lắc lư theo xe đạp mà đi xa.
“Ồ...”
“Mẹ, mẹ mẹ! Có thể!”
“Chiến sĩ thi đua đúng là chiến sĩ thi đua, bắt sâu bọ, nhặt bông vải lợi hại, may quần áo cũng rất giỏi, đi xe đạp cũng không có gì là lóng ngóng không biết, không cần học cũng biết!”
“Đừng nói đến chiến sĩ thi đua thì toàn huyện chỉ có một người như thế!”
Chiếc xe đạp này vẫn quá lớn, dáng người Mạc Như không cao được như vậy, đường đi cũng không dễ đi, cô đạp một đoạn ngắn rồi quay lại với Chu Minh Dũ nói: “Tiểu Ngũ, anh đạp đi.”
Chu Minh Dũ đương nhiên không có vấn đề gì, đạp một vòng. Hắn chỉ đơn giản là phi ngựa phi nước đại, phóng khoáng, tiêu sái, khiến người trẻ tuổi cũng phải ghen tị, ngưỡng mộ.
Chúng ta tại sao lại không có phúc khi may mắn như vậy chứ? Cưới được một cô vợ đảm đang, tài giỏi, tự kiếm cho mình một cái máy may may quần áo, kiếm cho mình một chiếc xe đạp để đi có dáng điệu, kiểu cách thế kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận