Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 685: Chống lưng (2)

Chương 685: Chống lưng (2)
Chương 685: Chống lưng (2)
Mặc dù Mạc Ưng Đường không cam tâm nhưng cũng không thể không nghe lời, cậu ấy chỉ phía sau: “Căn nhà to nhất là đại đội, bí thư sống ở đó, trước kia nơi đó là nhà chúng ta.”
Chu Minh Dũ xua tay: “Được rồi, anh chị biết rồi.”
Đợi hai người đi khỏi, Mạc Ưng Đường đưa thau sành cho em trai hai: “Về nhà ăn cơm với ba mẹ, để anh đi xem sao.”
Cậu ấy đi vòng sang hướng khác để không bị Chu Minh Dũ và Mạc Như nhìn thấy.
Biết Mạc Như không còn ngốc nữa, không có ai vui bằng cậu ấy.
Chị gái vì cậu ấy nên bị đánh đến ngu ngốc, sau khi hiểu chuyện, câu ấy luôn buồn bã và tự trách mình. Sau đó, ba mẹ lại đổi chị gái lấy một túi khoai lang khô, cậu ấy càng buồn hơn, lúc nào cũng cảm thấy người nhà đã bán chị gái vì miếng ăn.
Nếu người thanh niên kia không tốt với chị, đánh chị gái như người đàn ông khác trong thôn thì cậu ấy càng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Vì chuyện này mà cậu ấy hận ba mẹ mình, lâu ngày không nói chuyện với họ, trách họ đã bán chị gái, cậu ấy không về nhà mà đi làm cả ngày.
Thực ra, mùa đông năm ngoái, cậu ấy đã lẻn chạy ra ngoài, hỏi thăm đường đến thôn Chu gia, còn đặc biệt tìm thằng choai choai để hỏi, bọn họ đều nói Sỏa Ni ngốc nghếch mà có em bé chắc chắn sẽ sinh ra một tên ngốc. Cậu ấy còn thăm dò được mặc dù chị gái ngốc nhưng nhà chồng đối xử với cô không tệ, không đánh không mắng chửi, ăn cơm no. Cậu ấy lén đi xem thì đúng là như thế, hơn nữa chị gái có em bé rồi, anh rể đối với chị rất tốt nên cậu ấy cũng yên tâm.
Cậu ấy chạy ra ngoài hai ngày, còn mang theo một cái bánh ngô hấp nguội, vừa lạnh vừa đói, biết chị gái không sao nên cậu ấy đi về nhà.
Trở về đội sản xuất, bị đám dân binh bắt và tra hỏi, hỏi cậu ấy đi đâu làm gì, có phải là đi tìm phái phản động liên hệ hay không, nhốt cậu ấy hai ngày mới thả ra.
Sau đó, cậu ấy không có cơ hội đi nữa.
Không ngờ chị gái lại về nhà cùng anh rể, hơn nữa không còn ngốc nghếch nữa.
Đối với cậu ấy mà nói, đây đúng là chuyện tuyệt vời, cũng đáng được chúc mừng giống như chuyện thành phần gia đình được chuyển thành bần nông.
Nhất định là ông trời cuối cùng đã nghe thấy lời cầu khấn của cậu ấy.
Cậu ấy thực sự muốn tìm một nơi không có ai khóc một trận cho đã, rồi lại muốn tìm một nơi cười một trận thoải mái.
Nghĩ đến đây tâm tình càng càng thoải mái hơn, rốt cuộc không khóc cũng không cười, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía đại đội.
Trên đường đi đến trước cửa đại đội, đúng lúc nhìn thấy Mạc Ưng Long từ trong nhà đi ra, cậu ấy lập tức tránh né.
Mạc Ưng Long gọi cậu ấy: “Ưng Đường, anh làm gì đấy?”
Mạc Ưng Đường liếc nhìn cậu ấy: “Chị và anh rể đến đại đội rồi.”
Mạc Ưng Long nhíu mày: “Đi làm gì thế?”
Mạc Ưng Đường: “Hỏi làm gì.”
Mạc Ưng Long nói: “Anh về nhà đi, em đi xem sao.”
Cậu ấy nhanh chân chạy đến đại đội.
Mạc Như và Chu Minh Dũ đến đại đội trực tiếp tìm bí thư Thôi Phát Trung trước, nhưng anh ta không có ở đây. Đại đội trưởng Thôi Công Bình thì có ở đây, còn có phó đội trưởng Thôi Công Thuận, phó đội trưởng Thôi Phát Gia.
Đến trưa, Chu Minh Dũ đi tìm Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân, anh chỉ tiếp xúc với phó đội trưởng Thôi Phát Gia, lúc đó Mạc Ưng Long ra mặt bảo anh dìu người quay về, không có xung đột nào cả.
Lúc này, hai vợ chồng đi đến,đại đội trưởng Thôi Công Bình lại thấy quen thuộc.
Anh ta từng đến cuộc họp biểu dưởng của công xã.
Tất nhiên là biết hai vợ chồng gây sự chú ý nhất.
Trong công cuộc luyện sắt thép, thôn bọn họ có người đi xưởng một, có người đi xưởng hai, còn có người ở nhà thu hoạch vụ thu. Anh ta đi xưởng một, từng nghe nói về sự tích của Chu Minh Dũ.
Nhất là Mạc Như, vừa nhìn là anh ta nhận ra ngay.
Bởi vì được công xã biểu dương trong cuộc họp, bí thư Cao huyện ủy tự mình đến, nhìn thấy Liễu Hồng Kỳ đã hỏi về Mạc Như, còn bắt tay và chụp hình chung với cô, phát bằng khen và phần thưởng cho cô.
Vẫn là bí thư Cao đề nghị khen thưởng cho Mạc Như một phiếu mua máy may.
Bí thư đại đội và đại đội trưởng đều biết chuyện này, nhưng sự tích tiên tiến ở thôn ngoài thì bọn họ sẽ không trở về tuyên truyền. Chẳng những không tuyên truyền, bọn họ còn nghĩ cách phong tỏa, không cho các xã viên biết.
Chính sách của thôn ngoai cũng không cần cho các xã viên Mạc Gia Câu biết, các xã viên có thể nghe bọn họ, lời nói của bí thư đại đội chính là chính sách. Đây là nguyên văn câu nói của Thôi Phát Trung: “Thế nào là chính sách? Lời nói của tôi là chính sách, anh phải làm theo chính sách? Ai biết chính sách như thế nào? Còn không bằng lời tôi nói.”
Mạc Gia Câu phải đi làm mỗi ngày, vào mùa đông khắc nghiệt nông nhàn, còn bận rộn hơn cả ngày mùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận