Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 122: Hiến lương vất vả. (3)

Chương 122: Hiến lương vất vả. (3)
Sắc mặt Chu Thành Chí khó xử, “Như vậy… như vậy có phải rất có lỗi với Đảng cùng nhân dân hay không?”
Chu Minh Dũ nói một cách kiên định: "Đội trưởng, chúng ta tuyệt đối trung thành với Đảng, tuyệt đối ủng hộ chủ tịch Mao, kiên định đi theo con đường xã hội chủ nghĩa. Nhưng loại người như Trương Căn Phát và Tôn Kiến Thiết chỉ biết dùng thủ đoạn, dựa vào tà ma ngoại đạo để mê hoặc Đảng ta còn xem thường người dân, nên dạy dỗ cho bọn hắn một chút mới được.”
Chu Thành Chí nhìn thoáng qua bên kia, nghĩ tới trước kia đi nộp lương thực, vị nhân viên thu mua kia rất hòa nhã với mình, vẫn luôn khen lương thực giao thuế của mình phơi vô cùng khô, chọn hạt vô cùng no đủ, rất trung thành với Đảng cùng nhân dân, hiện tại cái tên nhân viên thu mua chó má này…

Ông không do dự quá lâu, ra sức gật gật đầu, "Được, thuận tiện nhìn xem có thể nói chuyện này với ông Khâu hay không.” Đội trưởng đội sản xuất bị đuổi đứng sang một bên là ông Khâu, là người của trang trại nhà họ Khâu, Chu Thành Chí đương nhiên cũng có quen biết.
Chu Minh Dũ không ý kiến gì.
Mạc Như cũng đi theo một bên xem, cô thấy Chu Thành Chí gấp hai tờ tiền hình phụ nữ lái máy kéo lại kẹp vào lòng bàn tay, sau đó đi tìm tên Tôn Kiến Thiết kia.
Tôn Kiến Thiết nhìn thấy ông còn tưởng ông sẽ kênh kiệu, ai ngờ Chu Thành Chí lại duỗi tay với hắn trước, miễn cưỡng cười một cái, "Đồng chí Tôn vất vả rồi.”
Với cặp mắt đã xem qua vô số điện ảnh trên TV của Mạc Như, kỹ thuật diễn xuất của Chu Thành Chí thật sự quá kém rồi, nhưng mà đồng tiền lại có mị lực rất lớn.
Chính mình ngay cả một xu tiền tiêu vặt cũng không có, tên Tôn Kiến Thiết này vừa mở miệng ra đã dám đòi một đồng!
Lúc này hai mắt Tôn Kiến Thiết sáng lên, gương mặt thịt phúng phính lập tức nhu hòa hẳn lên, làm người khác có cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân, duỗi tay ra nắm lấy hai đồng tiền của Chu Thành Chí.
Chu Thành Chí không cam lòng nhưng cũng đành phải buông tay ra, thuận tiện chỉ chỉ vào ông Khâu, thấp giọng nói hai câu.
Tôn Kiến Thiết cười nói: “Bọn họ phơi khô là có thể tới giao lương thực, nộp thuế trưng thu lương thực là nghĩa vụ quang vinh của nông dân, tôi làm sao có thể làm khó ông ấy, chỉ cần ông ấy nhận ra được sai lầm của mình.”
Chu Thành Chí cố gắng áp chế sự khinh thường trong lòng xuống, lập tức ra hiệu với Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ chạy tới nói với ông Khâu nói một tiếng, bảo bọn họ nhanh chóng chuẩn bị thuế lương thực, xếp hàng phía trước đội sản xuất của bọn họ.
Ông Khâu thấy là Chu Thành Chí xin xỏ cho mình, ông cứng biết là cho tiền, nhưng đội sản xuất của họ thật sự rất nghèo, ông không mang theo tiền, chỉ đành nói: "Sau này tôi sẽ mang trả cho mọi người.”
Chu Minh Dũ cười nói: "Bác Khâu không cần phải thế, bác đừng làm to chuyện ra, chỉ cần cẩn thận một chút là được.”
Ông Khâu gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, lập tức đi đến xếp hàng giao lương thực.
Thời điểm đám người ông Khâu giao lương thực, Chu Minh Dũ bảo mấy người thanh niên trong đội bọn họ đứng ở nơi đó xếp hàng, kéo thành một hàng dài, đều là người của hai đội sản xuất bọn họ, những người khác đều phải xếp hàng xa tít phía sau.
Dù sao thì lúa mì cũng là thuế lương thực chủ yếu, một đội sản xuất cơ bản đều phải giao ra một nửa, có một số trồng thiếu thậm chí phải giao hết tất cả, một đống lớn dồn về nơi đó, cho nên trận thế cũng rất lớn.
Ông Khâu chỉ huy các đội viên khiêng lúa mì qua cân, sau đó chính ông cũng khiêng một bao, kiểm tra, cân, điểm số, sau khi ghi sổ ông Khâu muốn khiêng lúa mì về hướng kho lúa lại bị Chu Minh Dũ giữ chặt. Chu Minh Dũ lấy lúa mì khiêng đi, bảo một đội viên khác nhanh chóng đi cân thêm một lần.
Kiểm tra, cân, điểm số, ghi sổ…
Đội viên kia khiêng lúa mì đi rồi.
Ông Khâu: (⊙o⊙)!!
Chu Thành Chí:!!
Mạc Như: Cười hắc hắc.
Ông Khâu kinh ngạc, không biết nên nói gì mới phải, Chu Minh Dũ cười cười, vỗ vỗ cánh tay ông, bảo ông nhanh chân lên.
Kế tiếp, đến phiên Đội hai của trang trại nhà họ Chu giao lương thực.
Chu Thành Chí chỉ huy đám người Chu Minh Quang, Chu Minh Quốc cùng với con trai mình là Chu Minh Thanh, bảo đám đám người chạy đến bên này nâng lúa mì đi cân, một đống lớn lúa mì, tới tới lui lui bận rộn không ít thời gian, bên này khiêng qua bên kia, cân xong còn phải khiêng đến kho lúa.
Mà Tôn Kiến Thiết cùng với nhân viên cân đo tổng cộng chỉ có ba người, từ sớm đã đứng ở đây, vừa mệt vừa buồn chán, rất dễ dàng bị thất thần.
Tôn Kiến Thiết chỉ biết có người tặng tiền cho mình là đều có thể cho đi, căn bản không nghĩ tới những người chân đất này vừa hối lộ mình vừa động não đào hố mình.
Hắn chưa từng nghĩ tới mấy tên ngu ngốc kia sẽ biết động não!
Bạn cần đăng nhập để bình luận