Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1185: Cao Thụy Dương 3

Chương 1185: Cao Thụy Dương 3
Cũng chính vì như thế, anh ta rất khoan dung với một số hành động của đại đội Tiên Phong, thậm chí sẽ chủ động giúp che đậy chúng.
Nói rằng những nghề phụ và điểm công tác của họ vốn trái với yêu cầu tập thể lao động của đội sản xuất công xã, nhưng Cao Thụy Dương cho rằng nói cách khác đó là một tập thể nhỏ trong một tập thể lớn, giống như một công xã có nhiều đại đội, một đại đội chia thành nhiều đội sản xuất, đội sản xuất chia thành vài tiểu đội nhỏ cũng không có gì sai.
Còn về những nghề phụ, là do đất nước có nhu cầu.
Hợp tác xã có nhiệm vụ, họ có thể sản xuất công khai, miễn là đảm bảo khẩu phần ăn của các xã viên là được.
Trò chuyện được một lúc, Cao Thụy Dương xua tan mây mù đè nặng trong lòng mấy ngày nay, anh ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hai chiến sĩ thi đua này lại có bản lĩnh như vậy.
Chu Minh Dũ là người thật thà chính trực, mặc dù là dân quê nhưng nói năng lại rất mạch lạc rõ ràng, đi thẳng vào vấn đề, nói chuyện với anh khiến người ta cảm thấy đó là một kiểu hưởng thụ, không giống với một số người, anh ta nói với họ một vạn câu, nhưng không nghe được mười câu có ích.
Về Mạc Như, cô có ngoại hình đẹp và tính cách tốt, ngồi yên lặng nhìn cô cười cũng là một kiểu hưởng thụ. Nhưng người này không phải bình hoa, mà là một đóa hoa giải ngữ, đáng tiếc bông hoa giải ngữ này lại là của người ta mất rồi.
Anh ta cũng từng thăm dò, hai chiến sĩ thi đua đều một lòng vì đại đội Tiên Phong, họ không có kế hoạch lên thành phố, chẳng hạn như nói họ đi làm ở ủy ban cách mạng huyện thì cả hai đều cho rằng lãnh đạo có một nhiệm vụ, đại đội bọn họ phải cố gắng hết sức, nhưng đi làm để chiếm hai vị trí thì không cần thiết.
“Họ trao chức vụ cán bộ cho những người thực sự có năng lực, chúng tôi chỉ biết cày ruộng, đến ủy cách mạng cũng không hiểu, vô tình khiến người ta chê cười.” Khi Trần Nhiên hiểu rõ lãnh đạo chào mời như có ý trêu đùa nên Chu Minh Dũ mới nghiêm túc nói.
Chu Minh Dũ đoán cũng đã đến lúc rồi, cười nói: “Các lãnh đạo đều bận rộn, chúng tôi không thể quấy rầy nữa, chúng tôi chỉ đến xem thôi, giờ phải đi về rồi.”
Cao Thụy Dương thấy chỗ Trần Nhiên có nhiều nông sản, cười: “Nhiều thế, có cho gia đình cựu bí thư một ít không?”
Mạc Như cười nói: “Chắc chắn là phải tặng rồi, bác cả và bác gái của bí thư rất thích ăn dưa của chúng tôi. Nhưng bác cả bí thư bận làm việc, chúng tôi chưa gặp mặt được.”
Bộ dạng cô cái gì cũng không biết, ánh mắt trong veo ngây thơ, dù sao cô cũng từng giả vờ ngốc nghếch đấy.
Cao Thụy Dương cười, không nói đến cựu bí thư nữa, chỉ nói: “Làm phiền hai người từ xa mang đến, tốt lắm, nếu hợp tác xã định giá không hợp lý thì các người hãy đi tìm Trần Nhiên.”
Trần Nhiên vội nói: “Để đó tôi lo cho, ngon thế này, giá cả tất nhiên phải thêm vài xu mới được.”
Cả hai vội vàng nói lời cảm ơn.
Cao Thụy Dương nhìn đồng hồ: “Cũng đến bữa trưa rồi, bí thư Trần sắp xếp dẫn Minh Dũ và Mạc Như đến nhà ăn ăn cơm, tôi có một cuộc họp phải nhanh chóng đến đó, không ăn cơm cùng mọi người được.”
Cả hai đứng dậy chào tạm biệt Cao Thụy Dương.
Sau khi Cao Thụy Dương đi khỏi, Trần Nhiên nói với hai người: “Bí thư Cao dạo này bận lắm, vốn định buổi sáng chạy sang đó, nghe nói hai người đến nên đặc biệt đến đây xem.”
“Ái chà, vậy chẳng phải làm chậm trễ công việc của bí thư sao?” Cả hai khá áy náy.
Trần Nhiên cười: “Nói không chừng bí thư thèm dưa lưới các người mang đến đấy, sợ tôi ăn hết một mình không để phần cho anh ta, ha ha.”
Hai người im lặng nhìn nhau, được rồi, anh có mối quan hệ tốt với bí thư Cao, anh nói gì cũng được.
Nhà ăn ở khu ủy cách mạng khu vực vẫn là nhà ăn ban đầu, nhưng đã thay đổi người quản lý nhà bếp rồi, điều này có lẽ có liên quan đến sự thay đổi của lão đạo hậu cần.
Trần Nhiên muốn gọi riêng cho bọn họ món xào, nhưng hai người không chịu.
Mạc Như nói: “Bí thư Trần đừng có tốn kém, cửa sổ cũng tốt rồi, trong món ăn còn có thịt.”
Trần Nhiên lấy phần cơm cho ba người, ngoài ra còn gọi thêm hai món, một món là thịt xào ngồng tỏi, món còn lại là cà tím kho tương.
Hiện tại đang vào mùa, có nhiều loại rau, nhưng cũng chỉ trong nhà ăn văn phòng mới có nhiều chất béo, nhìn hai cái đĩa xào kia thật là nhiều dầu mỡ.
Trong bữa ăn, Trần Nhiên cùng bọn họ trò chuyện một hồi, cuối cùng vô tình hỏi: “Buổi tối hai người ở đâu, muốn ở nhà khách hay là đến nhà cựu bí thư?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Chúng tôi mang dưa tươi đến đưa cho cựu bí thư và bí thư Cao, buổi tối phải về nhà, trong nhà có rất nhiều việc.”
Họ không nói một lời nào về cựu bí thư.
Trần Nhiên cũng rất tiếc khi nghe nói bọn họ đi về trong ngày, bởi vì lần nào hai người cũng đều vội vàng đến rồi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận