Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 434: Làm ầm trạm bông(2)

Chương 434: Làm ầm trạm bông(2)
Chương 434: Làm ầm trạm bông(2)
Tôi sẽ đi tìm lãnh đạo của các người tố giác, nói các người uống rượu quấy rối trong thời gian làm việc, bức ép các phụ nữ vứt hết bông không thu. Tôi không tin trạm trưởng của các người và cả bí thư công xã cũng không thu. ”
Hai người đàn ông và hai phụ nữ trốn ở đây uống rượu cái quái gì, chỉ có các người rãnh rồi.
Nói xong, cô kêu gọi người của mình: “Đi thôi, chúng ta khiêng đến công xã, hỏi xem sau này thôn chúng ta có phải là không cần làm nhiệm vụ nộp bông nữa, làm cứ như là người ta vui vẻ mà đến.”
Vương Anh Sinh nhìn thấy phấn khích, bởi vì ông ấy lớn tuổi, cấp bậc không cao nên tất nhiên sẽ bị người khác cô lập, bình thường ông ấy nhìn những người trẻ này cũng không thuận mắt, hiện tại thấy mấy phụ nữ nông thôn cự cãi làm bọn họ mặt đỏ cổ to nên ông ấy cảm thấy buồn cười.
Nếu là trước đây thì những người này sớm đã bị dân binh Hãn đến bắt đi rồi, nhưng tiếc là hiện tại đều đi luyện sắt thép cả rồi nên cũng không có cách nào diễu võ dương oai.
Kế toán Triệu Khiết nói nhỏ: “Thôi bỏ đi, thu của bọn họ đi.”
Nhân viên bình xét cấp bậc Vương Hội Sơn cũng đồng ý, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, vốn dĩ bọn họ uống rượu trong giờ làm là không đúng, hiện tại bị người khác bắt tại trận, nếu thực sự làm ầm ĩ ra ngoài cũng không vẻ vang gì.
Kinh Mỹ Lệ là em gái của trạm trưởng Kinh, Lưu Hồng là cháu trai của phó trạm trưởng, đều có mối quan hệ với nhau nên bọn họ không sợ làm ầm ĩ.
Nhưng anh ta và Triệu Khiết dựa vào bản lĩnh của mình thi vào trường trung cấp chuyên nghiệp rồi bố trí công việc, nếu thực sự bị tố giác thì cũng không có lợi ích gì.
Lưu Hồng giậm chân dọa dẫm: “Cô đi tố giác thử xem? Đến lúc đó bắt đại đội các người trước, dám dung túng cho người phụ nữ đanh đá kia đến trạm bông hành húng, phá hoại trật tự của trạm bông.”
Kinh Mỹ Lệ quát: “Để bọn họ đi tố giác, sau này hễ là bông của đại đội bọn họ thì toàn bộ đều không đạt tiêu chuẩn, không thu, xem bọn họ có sốt ruột hay không?”
Mẹ nó, càng nhân nhượng thì chúng lại càng lấn tới, còn nói tôi là người phụ nữ đanh đá, cô chưa gặp qua phải không?
Mạc Như dừng chân, quay đầu lại nói: “Cô nói tôi hành hung phải không? Cô còn muốn sau này chúng tôi xui xẻo à? Tôi để cô hiện tại xui xẻo luôn! Các chị dâu! Mau lấy vũ khí ra.”
Trong phút chốc, cô chạy về giành vào tay cái loa lớn trên chiếc bàn ở ngoài cửa, rồi chạy ra ngoài hét to: “Trạm bông đánh người rồi, uống rượu điên cuồng đánh người trong thời gian làm việc.”
Ngô Mỹ Anh và những người khác vốn dĩ đang suy nghĩ lấy vũ khí là chuyện gì đây, hiện tại thấy Mạc Như làm sao bọn họ cũng làm giống như vậy, quơ chậu, quơ chổi, ping pong bốp bốp.
Bọn họ làm ầm lên khiến cho rất nhiều người vây đến cổng lớn nhìn.
Ngô Mỹ Anh và những người biết cãi nhau sẽ đi nói với quần chúng những gì đang xảy ra.
Triệu Khiết và Vương Hội Sơn sốt ruột: “Lưu Hồng, chị Kinh, chúng ta không được như thế, làm ầm ĩ lên thì danh tiếng không tốt.” Bọn họ lại nhờ Vương Anh Sinh giúp đỡ cản người lại.
Vương Anh Sinh nói: “Tôi nói các người cho bọn họ nộp bông chẳng phải được rồi hay sao? Cần gì phải làm thế, các người không dồn ép người ta thì người ta đâu có làm ầm ĩ như thế.”
Là trạm bông sợ không hoàn thành được nhiệm vụ thu bông, yêu cầu người dân có thể đến nộp bông hằng ngày. Cái gọi là năm, mười lăm, hai lăm là bọn họ tự lười biếng đặt ra quy định mà thôi, không có các đại đội tuyên truyền thì người ta tất nhiên là không biết.
Kinh Mỹ Lệ nói: “Thu! Ai nói không thu, giữ thể diện cho ông Vương.”
Vương Anh Sinh đi tìm Mạc Như và những người khác.
Kinh Mỹ Lệ căm hận nói: “Các người cũng biết đó, chắc chắc là cái lão đó cố ý hại chúng ta, ông ấy căm ghét vì tôi làm nhân viên kiểm tra chất lượng, còn con gái ông ấy thì không được làm.”
Mạc Như bên kia nhìn thấy bọn họ chịu thu bông nên bảo mọi người tạm thời dừng lại, cô cùng Vương Anh Sinh quay lại, cô nói với Kinh Mỹ Lệ và Lưu Hồng: “Các người đừng hòng lừa chúng tôi, bí thư đại đội Trương Căn Phát của chúng tôi lợi hại lắm đấy, đến lúc đó tìm bí thư công xã tố giác trạm bông các người để cho các người không chịu nổi.”
Ngô Mỹ Anh và những người khác nhìn Mạc Như, ai nấy cũng nhịn cười, sao Sỏa Ni lại giỏi như thế.
Trương Cấu lại hét to: “Bên ngoài còn có người nộp bông đấy, mở cửa để bọn họ đi vào.”
Kinh Mỹ Lệ tức giận trợn tròn mắt, cũng chỉ có thể để Lưu Hồng cầm chìa khóa mở cửa cho những người phụ nữ kia vào trong xếp hàng.
Cũng may lúc này không đông người nên cũng không cần những người đàn ông cường tráng đi giữ gìn trật tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận