Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 607: Đánh nhau rồi (3)

Chương 607: Đánh nhau rồi (3)
Chương 607: Đánh nhau rồi (3)
Vậy nên sự phân chia của bọn họ dẫn đến hiện trường hỗn loạn, trước tiên là con gái ở nhà tạo phản, tiếp đến là hộ lạc hậu và đội tiên tiến trong đội cãi nhau.
Hôm nay cuối cùng cũng bộc phát xung đột lớn nhất, đội ba đội bốn đánh nhau rồi.
Trước đó đều là cãi nhau cục bộ, mấy người Mạc Như không để ý, chỉ nghe nói là nhà nào nhà nào vì ăn sủi cảo mà đánh nhau.
Bây giờ là hai đội đánh, động tĩnh lớn quá, cả thôn đều vây xem.
Ngòi châm lửa trực tiếp là con heo kia, đáng lẽ nói mỗi nhà một nửa, nhưng mà tim heo ruột heo những thứ nội tạng này lại chỉ có một phần.
Đội bốn phát hiện mình không được chia tim heo, gan heo cũng mất một khúc to, bọn họ ngay lập tức không vui, la lối nói có phải bị ai ăn cắp rồi không.
Nhà ăn đương nhiên là không nhận, cứ nói đáng lẽ là chia những thứ này, thế là các thành viên quậy phá yêu cầu cán bộ đưa ra lời giải thích.
Sau đó kế toán và nhân viên ghi điểm công tác của đội bốn bị ép đến mức không còn cách nào, nói heo do đội hai giết, chỉ cho những thứ này, không tin thì tìm bí thư kế toán của đội ba.
Đối chiếu sổ sách như vậy một cái, đội ba cũng không thừa nhận, nói là sự sắp xếp của đại đội, muốn tìm thì tìm bí thư đại đội và kế toán đại đội.
Bí thư đại đội là Trương Căn Phát, kế toán đại đội là Trương Mặc Hiên.
Trương Mặc Hiên là chú của Trương Căn Phát, từng học vài năm trường tư thục.
Ông ta thích uống rượu, tính cách cực kỳ kỳ quái, lúc thì trầm lặng ít nói, lúc thì luyên thuyên không ngừng, lúc thì rộng rãi dễ chịu, lúc thì tính toán chi li, lời nói qua quay đầu lại là không nhận, đồ tối hôm trước tặng đi ngủ một giấc sáng hôm sau dậy cứ đòi về.
Vậy nên có một biệt danh là “ỉa rồi rút về”, bởi vì biệt danh này quá nặng, lại đổi thành Trương méo miệng, bởi vì ông ta vừa nói chuyện là miệng sẽ méo.
Ngoại trừ một số người lớn tuổi ấn tượng không tồi với ông ta, thanh niên gần như đều không thích ông ta.
Còn về việc ít đi gan heo tim heo gì đó, từ đầu là do ông ta lấy mất, kế toán đội ba đương nhiên không dám nói thẳng là ông ta, đương nhiên là gọi đội bốn đi tìm ông ta hỏi.
Kết quả là Trương Méo miệng không nhận, đương nhiên đây là sổ sách lung tung.
Có người đốt lửa, có người châm dầu, ngay lập tức cãi nhau, cãi vài câu thì động tay động chân.
Trương Mặc Hiên còn ở bên cạnh la lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
Trương Căn Phát đến công xã họp bước tiến lớn không ở nhà, Trương Kim Hoán dẫn nhóm người Trương Kim Lạc chạy đến, anh ta la lên: “Dừng tay dừng tay hết, đừng đánh nữa. Bí thư không ở nhà là các người bắt đầu quậy phá, đúng là phải phạt.”
“Dựa vào đâu cả hai đội giết heo, chúng tôi ăn ít mười cân thịt?” Đội bốn bất mãn đánh nhau vì sủi cảo.
Người của đội ba đương nhiên là không chịu thua thiệt: “Có nửa cái gan heo sao mà mười cân? Sao không nói lưỡi mày mười cân. Chỉ biết nói bậy.”
Trương Kim Hoán kéo Trương Mặc Hiên lại, hỏi rõ: “Ông năm, ông lấy gan heo tim heo đi làm gì hả?”
Trương Mặc Hiên méo miệng đánh trống lảng: “Ông không có lấy…”
Trương Kim Hoán gấp rồi, uy hiếp ông ta: “Có phải ông không muốn làm kế toán nữa không?”
Nếu như là việc khác chắc chắn sẽ hướng về phía ông ta, việc dẫn đến mọi người giận dữ đương nhiên phải làm dịu cơn giận mọi người trước mới được.
Trương Mặc Hiên gãi nhẹ đầu tóc không được mấy cọng: “Cái đó… Bác cả Tôn…”
“Ông được thật đó.” Trương Kim Hoán biết ngay là chuyện gì, ông năm này đừng nhìn người già, lòng không già, trong thôn này có tận mấy người bạn tình già, một người là bà cụ Tôn một người là bà cụ Triệu.
Đặc biệt là bà cụ Tôn, ham ăn, lần nào cũng bảo Trương Mặc Hiên mang chút đồ ăn.
Lần này là Trương Mặc Hiên nói là một cái khăn tay lau nước mũi của bà cụ Tôn làm vật kỷ niệm, bà cụ Tôn nói mổ heo cũng không được ăn búng tim heo gan heo nào, Trương Mặc Hiên đảm bảo nói lấy được cho.
Trương Mặc Hiên tuy nhiều lúc keo kiệt vô cùng, nhưng mà lúc này ông ta lại rất rộng rãi, đúng thật là mang đi. Ông ta suy nghĩ ngày trước cũng không lấy ít, cũng không có chuyện gì xảy ra nên không để tâm, ai biết lần này chọc phải tổ ong, đội ba đội bốn vì chuyện này mà đánh nhau.
Ông ta cảm thấy mình rất oan ức.
Trương Kim Hoán khó khăn lắm mới nói mềm nói cứng áp được người của hai đội xuống, cớ là gan heo và tim heo đó bí thư đại đội mang đến tặng quà cho công xã rồi.
“Không tặng quà, sao đến công xã làm việc? Vì có chút đồ này, các người đáng để đánh nhau à? Các người được lắm.
Những người của đội ba đội bốn cũng không đơn thuần là đánh nhau vì thứ đồ này, ai biết trong bụng tích bao nhiêu oán khí rồi? Đâu có nghĩ mình làm sai chỗ nào, cứ cảm thấy người khác có lỗi với mình, nói chung là mình ăn ít sủi cảo, ăn ít một đống so với đội hai người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận