Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1156: Đến thủ đô (3)

Chương 1156: Đến thủ đô (3)
Mạc Ưng Tập trợn tròn to mắt, nhìn Mạc Như với ánh mắt nghi ngờ.
Cậu ta không nghi ngờ gì về lời nói của chị mình, cậu ta thực sự tin rằng có một ông tiên râu trắng đã đến báo mộng cho chị, mặc dù có rất nhiều người nói mình có thể mời được ông tiên hay gì đó, nhưng cậu ta đều không tin, cậu ta chỉ tin lời nói của chị mình.
Cậu ta chỉ không ngờ những sinh viên này lại táo bạo như vậy, ban đầu còn nghĩ là viết báo Z, chống chủ nghĩa xét lại, chống phe cánh hữu, thầy Đẩu đã rất quá đáng, không ngờ bọn họ còn muốn chiếm đóng các cơ quan. Đây là muốn tạo phản… đúng, chính là tạo phản. Một sự tạo phản chính đáng.
Hóa ra là phải như thế sao?
Mục tiêu là như thế sao?
Tuy những điều này thật đáng sợ nhưng dù sao thì cũng có khoảng cách với cậu ta, điều không thể chấp nhận được là tất cả học sinh phải được đưa về quê để cải tạo lao động?
Đây là một chuyện đáng sợ biết bao.
Bọn họ luôn cho rằng mình là con cưng của trời, chăm chỉ học hành để có thể vào đại học, sau này có công việc tốt hơn, phát huy hết tài trí của mình, xây dựng chủ nghĩa xã hội ngày càng tốt đẹp hơn.
Nếu về nông thôn thì đi học gì chứ?
Nói cày ruộng, sao bọn họ trồng tốt bằng những xã viên có kinh nghiệm?
Bọn họ không có sức lực, không có kinh nghiệm, nếu thực sự đi cày ruộng thì chi bằng ban đầu không đi học, toàn bộ ra đồng hết, đến giờ cũng là một tay lành nghề, muốn sức lực có sức lực, muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm.
Hiện tại ư?
“Thanh niên có tri thức sao giống với xã viên cày ruộng? Đại đội chúng ta cần những người có sức lực, cũng cần có văn hóa, chẳng phải chúng ta muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội hiện đại hóa hay sao? Tất nhiên là không thể chỉ vùi đầu dùng cuốc đào đất, cơ giới hóa, hiệu suất cao, năng suất cao, mà chỉ có thể dựa vào tri thức để thúc đẩy. Chẳng phải trong sách có nói đến hay sao? Tri thức chính là sức mạnh, khoa học kỹ thuật chính là lực lượng sản xuất, các người có tri thức có văn hóa, vừa hay có thể giúp nông dân nâng cao sản lượng. Nếu dựa vào nông dân, dù có cày sâu cuốc bẫm đến đâu thì một mẫu đất cũng chỉ thu hoạch được khoảng một trăm cân lúa mì, nhưng nếu có người tri thức tham gia thì đến lúc đó một mẫu có thể thu hoạch được năm trăm, tám trăm, một ngàn cân hay thậm chí là hai ngàn cân.”
Hai ngàn cân ư?
Đôi mắt Mạc Ưng Tập trợn tròn: “Chị, chị thực sự dám...”
Ừm, có lẽ là ông tiên nói đấy.
Mạc Ưng Tập cảm thấy cần phải vứt bỏ chủ nghĩa duy vật mà thủ trưởng đã nói ở đây.
Lúc này, Chu Minh Dũ nói: “Viện trưởng Hoàng và chủ nghiệm Lý đến rồi.”
Mạc Như dừng cuộc nói chuyện, kéo Mạc Ưng Tập đứng dậy: “Nếu thực sự cần tránh nạn thì em đề nghị viện nghiên cứu đến với đại đội tiên phong chúng tôi, chúng tôi sẽ nhiệt liệt hoan nghênh.”
Đây nếu là ‘gần quan được ban lộc’ thì chẳng phải sau này đại đội Tiên Phong được ăn bột mì mỗi bữa, ha ha ha.
Mạc Ưng Tập nhìn chị gái với nụ cười bí hiểm và bộ dạng đắc ý, đột nhiên có cảm thấy không thể giải thích được.
Tuy nhiên, sau khi được chị gái chỉ bảo, những tảng đá lớn đè trong lòng cậu ta suốt mấy ngày nay được dỡ bỏ, mây mù tan biến, trong lòng trở nên sáng trong.
Cô giáo Hoàng đi đến: “Mạc Ưng Tập, hai đồng chí, cùng đến ăn cơm đi.”
Một bữa ăn đơn giản vẫn do nhà ăn nhà trường cung cấp, bọn họ còn lấy hai phần cho Mạc Như và Chu Minh Dũ.
Sau bữa ăn, Mạc Ưng Tập dẫn chị và anh rể đi tìm cô giáo Hoàng bàn chuyện.
Chu Minh Dũ hỏi cô giáo Hoàng có dự định gì.
Cô giáo Hoàng cũng có chút khó xử: “Chúng tôi đều là mọt sách, suốt ngày vùi đầu làm thực nghiệm, chưa từng trải qua một trận chiến như vậy. Lúc đầu nghĩ chỉ cần chống hữu như lúc trước, lôi mấy tên điển hình ra đánh là được. Đâu ngờ căn bản không có ý dừng lại, thấy như thế không được, phải đánh trận lớn hơn, có biết làm thế nào mới có thể ngăn chặn không?”
Dù sao thì cô giáo Hoàng cũng có kinh nghiệm, thực ra cô ấy hiểu rất rõ, đánh theo đường lối trước đây là không được, bên trên sẽ không hài lòng nên mới động viên học sinh tiếp tục. Cô ấy biết rằng đảng ủy trường và các lãnh đạo sợ rằng sẽ hỏng việc, rõ ràng nhằm vào bọn họ, phải đánh đổ bọn họ mới được.
Chỉ là cô ấy luôn say mê nghiên cứu, cũng không quan tâm đến những chuyện đó, cô ấy cho rằng viện nghiên cứu không tham gia, chỉ cần tập trung nghiên cứu là được rồi.
Đâu ngờ, những học sinh kia đầu óc mê muội, ngay cả bọn họ cũng không tha.
Lúc này, Chu Minh Dũ nói: “Cô giáo Hoàng, tôi có một đề nghị.”
Cô giáo Hoàng nhìn anh: “Đồng chí Chu Minh Dũ, anh cứ nói.”
Hiện tại cả xã hội chú ý đến việc học công nghiệp, học nông nghiệp và học giải phóng quân. Sinh viên thành phố cũng thường về nông thôn để hỗ trợ nông nghiệp, nghe hội liên hiệp bần trung nông lớp dưới kể về lịch sử gia đình, thậm chí trong một số phong trào chống hữu , công nhân và bần cố nông đều chiếm ưu thế và được coi trọng, nên cô giáo Hoàng không dám khinh thường nông dân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận