Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 767: Ba ba! (6)

Chương 767: Ba ba! (6)
Chương 767: Ba ba! (6)
Vì thế bà cảm thấy cưới không được một chiến sĩ thi đua, vậy thì cũng phải cưới một người chuẩn chiến sĩ thi đua mới được!
Tuy nhiên Mạc Như và những người khác không biết suy nghĩ của bà. Trương Thúy Hoa sẽ không nói với họ những lời trong lòng.
Mạc Như tiếp tục thu dọn đồ đạc, cô dùng vải bố và bông vải mà Thẩm Thục Quân đưa cho vẫn giữ ở chỗ cô để may quần áo cho họ.
Mỗi người một chiếc áo, kiểu dáng thông thường nhất, chất liệu mộc mạc nhất, màu xám. Cái mới nhưng cảm giác vẫn cũ cũ.
Điều này phù hợp với địa vị hiện tại của gia đình họ, nó cũng không quá bắt mắt.
Ngoài ra, cô còn may một chiếc áo khoác ghilê mỏng cho Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân, có thể mặc khi cởi áo khoác bông ra, có chút lạnh thì mặc.
Ngoài ra còn có một miếng thịt ba chỉ, nửa con gà. Đây đều là đội trưởng thưởng cho cô, cô luôn cất giữ trong không gian.
Chu Minh Dũ kiểm tra xong bài tập của Mạc Ứng Sáng thì bảo cậu đi nghỉ ngơi.
Hắn cũng phải đáp ứng yêu cầu chơi đùa của Chu Thất Thất. Nằm trên giường, để cô bé ngồi trên ngực, bàn chân mập mạp đá vào cằm.
“ Vợ ơi, ngày mai em dẫn con theo không? Nặng thế này, cõng tốn sức lắm.”
Có Mạc Ứng Sáng đồng hành, cô cũng không thể để con gái trong không gian, hắn cũng phải để cô bé ở nhà, đào mương cũng không thể đi cùng được.
Mạc Như đáp: “Không sao, Mạc Ứng Sáng sẽ thay em đổi tay.”
Chu Thất Thất nghe cha nói cô bé nặng, bàn chân đá vào cằm hắn, “Ya...ya”
Chu Minh Dũ gãi chân cô bé, “Lại đây hôn cha nào.”
Chu Thất Thất bò lên phía trước trên ngực hắn.
Chu Minh Dũ tưởng cô bé muốn hôn mình, nên vui vẻ giơ mặt ra chờ nụ hôn, nhưng “bịch” một cái, miệng anh đã bị bàn chân beo ú che mất,
Mạc Như vui vẻ nhìn cô bé, “Con gái, con làm gì đấy.”
Chu Thất Thất chu môi nhìn Mạc Như: “mơ mơ.”
Chu Minh Dũ: “Con gái, con thiên vị.”
Chu Thất Thất cưỡi cổ cha, bàn tay mập mạp nhỏ nhắn của cô bé nắm lấy tai hắn mà nói rất lớn: “Ba ba!”
“Ya yo ây!” Chu Minh Dũ kích động bế con gái cùng ngồi dậy, “Vợ, em nghe thấy không?” Con gọi anh, ba ba!”
Mạc Như ha ha cười lớn, “Anh ngốc rồi à, con không gọi anh là ba ba thì gọi là gì.”
“Ý anh là con biết gọi rồi, trước đây chỉ biết gọi mẹ, anh dạy thế nào cũng không biết gọi.”
Hắn vừa vui mừng vừa đắc ý, “Con gái tôi đã biết gọi ba ba rồi, thật là một đứa trẻ thông minh. Nào, đến đây Thất Thất, lại gọi một lần nữa, ba...ba.”
Chu Thất Thất nhìn anh chằm chằm, “ừm...”
Mạc Như: “Ha ha, tiểu ngũ, anh làm em buồn cười chết đi được.”
Mạc Ứng Sáng vừa mới ngủ gật, nghe thấy động tĩnh liền lẹt xẹt chạy qua, “Tiểu Thất, gọi cậu cậu, cậu cậu.”
Chu Thất Thất quay đầu nhìn cậu, “A...”
Chu Minh Dũ: “Con gái, gọi baba, ba ba.”
Chu Thất Thất bị âm thanh quỷ dị của cha và cậu lấn át, cô bé quay đầu lại, vươn tay về phía Mạc Như, “ma ma!”
Mạc Như vội dang tay bế cô bé lên, “Phải đi ngủ rồi.”
Mạc Ứng Sáng có chút thất vọng khi không được gọi cậu, “Bắt đầu từ ngày mai, em phải dạy Thất Thất gọi cậu.”
Mạc Như bảo cậu nhanh đi ngủ đi, sáng ngày mai còn đi sớm.
Dọn giường xong, Mạc Như đút sữa cho con gái.
Chu Thất Thất đang ngồi trong lòng cô, vừa bú sữa, vừa cười tít mắt với Chu Minh Dũ, thấy hắn có vẻ tiến lại gần thi lấy chân đá mặt hắn, sau đó tự mình cười khúc khích vui sướng.
Lúc này ngược lại chơi thì nhiều, ăn thì ít, còn có cảm giác như là cố tình háu ăn.
Mạc Như đành chịu, “Được rồi, không ăn nữa, nhanh đi ngủ thôi.”
Chu Minh Dũ hoan hô , “Ngủ thôi.”
Hắn nhanh chóng trải chăn bông ra, đặt chiếc gối nhỏ của Chu Thất Thất vào trong cùng. Chu Thất Thất: “Ư!” ngón tay nhỏ chỉ vào vị trí giữa hai chiêc gối lớn, kêu Chu Minh Dũ đưa qua cho cô bé.
Chu Minh Dũ dỗ cô bé, “Thất Thất, con ngủ bên trong, bên trong an toàn. Con nằm giữa cha mẹ sẽ chật đấy. Hắn muốn thuyết phục cô bé bằng lý lẽ, dùng bàn tay chỉ vào cái chăn bông, “Con xem, không gian nhỏ như thế này, con béo như vậy, chật chội không chui vào vừa được”
Chu Thất Thất nhìn chằm chằm: “A! Ula aa...”
Mạc Như: “Anh nhanh đặt xuống cho con đi, lúc đầu anh không kéo qua, lúc này bảo làm sao được.”
Lúc đó cô nói để Thất Thất tự ngủ một mình, nhưng Chu Thất Thất cứ đòi ngủ ở giữa nghe nói chuyện, không đòi được thì khóc lóc ầm ĩ, Mạc Như nghĩ con khóc thì khóc, khóc chán thì không sao nữa.
Nhưng Chu Minh Dũ chịu không nổi, vừa nghe con gái ậm ự thì liền đau lòng, vội làm theo lời con.
Một lần hai lần, mới khiến đại tiểu thư quen thói đấy, nhất định đòi ngủ ở giữa hai người, tiện nghe chuyện phiếm luôn.
Lúc đó cô bé còn chưa biết nói, chỉ biết khóc thì không sửa đổi tính nết. Bây giờ cô bé đã biết gọi cha, mẹ, còn biết ừm, a, yi, ya nói đạo lý với anh, anh còn có thể sửa được sao?
Ước chừng chỉ có thể đợi cô bé không muốn nhìn thấy hai người họ nữa, nếu không thì không có cách nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận