Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 487: Tất cả đều ngã bệnh(2)

Chương 487: Tất cả đều ngã bệnh(2)
Chương 487:Tất cả đều ngã bệnh(2)
“Tôi bảo này bí thư ông điên rồi phải không, ông làm thế này thật ghê tởm quá, ông không thấy ông chẳng khác nào quỷ Nhật Bản vào thôn bắt phần tử cách mạng hay sao? Đánh lừa bọn trẻ, có phải là còn phải lấy kẹo ra mua chuộc chúng không?” Ngô Mỹ Anh ngắt lời ông ta.
Lúc này, nếu để Trương Căn Phát dẫn theo người đến từng nhà dỗ bọn trẻ, vừa dỗ kẹo vừa dọa nạt, tuyệt đối có thể điều tra ra. Dù sao nhà nào cũng chỉ có diện tích chừng đó, người nhà làm gì bọn trẻ cũng biết, hay như chuyện vừa rồi giấu bông, chỉ cần bọn trẻ chưa ngủ thì chúng sẽ biết.
Hiện tại, trẻ con cũng không ăn vặt, nhưng có mấy đứa trẻ thèm ăn, chỉ cần cho cây kẹo thì muốn chúng làm gì chúng làm đó.
Chẳng hạn như cho Triệu Hỷ Lâm và chị của thằng bé là Triệu Tam Nhi cây kẹo, rồi hỏi một câu: “Cái mông mẹ con có trắng không?” thì lập tức sẽ nhận được câu trả lời là trắng lắm.
Vậy nên không thể để ông ta làm như thế.
Trương Căn Phát tức giận, cái đầu trọc còn sáng loáng hơn cả bóng đèn, chỉ về phía Ngô Mỹ Anh: “Tôi thấy cả thôn này phụ nữ như cô là không có năng lực nhất, lại còn ngang ngược, có phải cô cho rằng một bí thư đại đội như tôi lại không minh mẫn bằng cô sao?”
Ngô Mỹ Anh hét to: “Tôi an phận đi làm sống qua ngày, ông muốn đánh tôi hay thế nào?”
Trương Thúy Hoa hắt xì: “Bí thư! Ông mau điều tra đi, điều tra xong thì về nhà ngủ, ngày mai còn phải thức dậy sớm đi thu hoạch hoa màu nữa.”
Hà Quế Lan cũng ho lên hai tiếng, nói phải về nhà ngủ, tuổi tác cao không chịu nổi.
Trương Căn Phát đi dụ dỗ bọn trẻ nhà Trần Tú Phương, Chu Khâm Bính khóc oe oe một tiếng: “Ông đáng sợ quá.” Khiến cho Trương Căn Phát tức giận đến mức khuôn mặt ông ta trông rất kinh khủng.
Ông ta không cam tâm, ông ta lấy kẹo dụ bọn trẻ kia nhưng không dụ được đội hai mà dụ một đám đội ba đội bốn đến.
Nhất là con trai út nhà Trần Kiến Thiết, Trương Căn Phát không dụ thằng bé nhưng thằng bé thèm kẹo nên chủ động trả lời: “Bí thư! Cháu muốn khai báo, mẹ cháu có cất giấu một túi bông trong đống cỏ khô.”
Sau đó, thằng bé thèm khát nhìn cây kẹo trong tay Trương Căn Phát rồi không ngừng liếm môi.
Đinh Xuân Vinh xấu hổ. tát đứa con trai một cái “bốp”: “Nói linh tinh gì thế?”
Con trai bà ta tránh né sang một bên, rất ấm ức: “Chính mẹ đã trộm mà, đêm hôm trước con nói gặp được lão nào nhà bí thư ấy.”
Mọi người: ...
Ngay sau đó, có người đến trước cổng nhà Đinh Xuân Vinh xách bao tải đựng bông nằm trong đống cỏ khô đến vứt xuống đất.
Ngô Mỹ Anh cười to ha ha: “Bí thư! Ông phải kiểm tra cho kỹ, còn có ai...”
Trần Ái Nguyệt nói: “Tôi đã dẫn các đồng chí đến nhà bí thư xem qua rồi, không có bông nào dư cả.”
Ngô Mỹ Anh trợn tròn con ngươi nhìn cô ta, ai không biết lớn bé và vợ các người, tất nhiên là nói đỡ cho anh ta rồi, ngay cả nhà cô cũng không sạch sẽ, chẳng phải ỷ các người là cán bộ không ai đến nhà các người lục soát sao? Ông coi mắt bọn tôi mù không thấy Kim Chi Nhi trộm bông à?
Trương Căn Phát tức giận nói: “Đinh Xuân Vinh!”
Trần Kiến Thiết và những người khác nhờ vả đội ba đội bốn, đó là do Trương Căn Phát tự cho là có sức kêu gọi chứng cứ hơn Chu Thành Chí, cho dù những người này không giữ thể diện, nhưng ông ta thỉnh thoảng hay đem ra nói, tất nhiên là chỉ nói lời dễ nghe mà thôi.
Hiện tại thấy Đinh Xuân Vinh cũng trộm bông, lại còn bị mọi người vạch trần, ông ta lại còn dẫn theo vợ mình, Trương Căn Phát tự dưng thấy mất mặt: “Cô dám khoét góc tường chủ nghĩa xã hội, đúng là to gan tày trời.”
Đinh Xuân Vinh nôn nóng không cần biết gì nữa, chỉ cầu mong bản thân có thể thoát tội, la to: “Bí thư! Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, không phải chỉ mình tôi trộm, còn có đội trưởng, tôi giúp đội trưởng cất giữ.”
Lần trước thu lông gà, Trần Phúc Hải đi theo về biểu hiện giành công, chuyến này soát bông, Trương Căn Phát căn bản không gọi anh ta đi theo.
Đội một và đội hai đều la to: “Nhà đội trưởng Trần dẫn đầu trộm bông, chẳng trách ban ngày đều không đi làm, thì ra ban đêm đều bận rộn làm việc.”
Mặc dù các phụ nữ của đội một và đội hai ra ngoài thôn nhặt bông, nhưng nhà đội trưởng thực sự không có động tĩnh nào, nhất là Chu Thành Chí nhiều lần nhắc nhở bà nhà phải rõ ràng, ông không chịu đựng được cảm giác bị người khác chỉ điểm.
Trương Căn Phát giận tím mặt: “Đinh Xuân Vinh! Thứ cặn bã xã hội như cô ẩn náu trong nội bộ nhân dân, lẽ ra nên bị quét sạch hết. Lôi ra ngoài phê bình và xử phạt đi.”
Ông ta bực bội trong lòng, ông ta chỉ về phía nhà của Vương Liên Hoa và Triệu Bội Lan: “Còn các người, lôi hết ra ngoài, tất cả hội họp phê bình. Báo cáo cho công xã.”
Báo cáo cho công xã nghĩa là sẽ ngồi tù.
Vương Liên Hoa và Triệu Bội Lan sợ hãi ngồi bệt xuống đất, Triệu Bội Lan suýt nữa đã làm rơi con trai mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận