Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 875: Mượn gió bẻ măng (6)

Chương 875: Mượn gió bẻ măng (6)
Chương 875: Mượn gió bẻ măng (6)
Chu Minh Dũ làm sao mà yên tâm được, đương nhiên là đòi đi cùng với cô, dù gì đây là địa đạo quanh năm không có người, không biết chừng có rắn chuột gì đó, rồi làm cô giật mình.
Mạc Như chỉ đành đồng ý đi cùng với anh, còn che lại miệng hang, tránh để người khác phát hiện.
Cô lại lôi một cái hũ sứ từ trong không gian ra, ở trong có đầy dầu, còn có tim đèn sẵn, đốt cháy lên soi sáng cả địa đạo.
Địa đạo này chỉ là đào một con đường đi ở dưới, không có lót gạch, vậy nên ở dưới rất ẩm ướt, có nhiều rong rêu trơn trượt.
Nhưng mà không có gì nguy hiểm cả.
Hai người đi theo địa đạo đi thẳng vào, đi được một hồi thì đến cuối của địa đạo.
Mạc Như lại dùng không gian cảm nhận một chút, đối diện chắc chắn là nhà kho.
Có lấy một cái chén ra úp ở trên tường nghe thử, ngoại trừ tiếng chuột ăn lương thực, thì không có động tĩnh của người.
Cô cũng không cần đi tìm cạm bẫy gì cả, thu hẳn cái cửa đất kia vào trong không gian, tiếp theo đó rớt xuống rất nhiều khoai lang khô, cô chỉ là dùng không gian xử lý một chút, phát hiện đây là phía lưng mặt lưng của một thùng trữ lương thực to.
Hai người bò ra từ thùng trữ lương thực khoai lang khô, nhìn nhìn một chút, trong hầm đều là thùng trữ lương thực được xây bằng gạch, ở giữa thì xếp đầy những cái lu to.
Trong những cái lu to chủ yếu là yến mạch, hạt cao lương, hạt ngô, thùng trữ lương thực thì là khoai lang khô, ngô v.v…
Có rất nhiều đã trở nên mốc rồi, lan tỏa một cái mùi mốc trong không khí.
Từ trong kho này, còn có thể thông qua những cái kho ngoài nữa, thậm chí là có một cái hầm sâu hơn! Mỗi cái hầm đều trữ đầy lương thực!
Mạc Như và Chu Minh Dũ: !! Nhiều lương thực quá!
Bọn họ còn chưa đi hết, tùy tiện là đã kiếm được ba cái hầm, nếu mà đi đàng hoàng, không biết chừng nào được năm sáu cái nhỉ? Thì phải có bao nhiêu lương thực chứ?
Mạc Như: “Anh út năm à, bọn họ như vậy trữ được bao nhiêu nhỉ?”
Có hệ thống tưới tiêu của kênh nhà họ Mạc, lương thực ở trong ruộng bội thu mỗi năm, nhưng mà đồ mà người dân ăn thì lại là phần của những năm đói nghèo, hầu hết đều bị mấy người Thôi Phát Trung bọn họ giấu đi, có thể tưởng tượng ra được là bao nhiêu.
Nửa ngày sau Chu Minh Dũ mới hoàn hồn lại, “Sợ là bản thân bọn họ cũng không tính nổi được nhỉ.”
Mạc Như cười hề hề, xoa xoa tay, “Anh út năm à, anh nói chúng ta đến đây một chuyến mà không mang một ít về, có phải là có lỗi với bản thân quá không nhỉ?”
Chu Minh Dũ: “Cũng không cần gặp mặt là chia một nửa, mượn gió bẻ mặt thì cũng phải làm thôi!”
Ăn trộm không về tay không mà~~~
Mạc Như thu một ít lương thực từ trong bồ lương thực và vại lớn, tổng số không ít, nhưng chia ra thì không dễ thấy, ai bảo lương thực trong hầm nhiều.
Sau khi thu xong, ước chừng thời gian rồi cả hai rời khỏi.
Dù bọn họ thắp đèn dầu nhưng ở đây ẩm mốc, ẩm ướt và âm khí rất nặng nề, mùi sẽ trung hòa rất nhanh, hơn nữa ở đây rõ ràng có rất ít người đến nên bọn họ cũng không lo lắng gì.
Cả hai trở về lại đường cũ, Mạc Như lấp kín tường bùn dày rộng nửa mét lại, còn có thể phục hồi lại khoai lang khô trong bồ đựng lương thược qua không gian.
Cũng may có không gian phiên bản nâng cấp.
Cả hai nhìn nhau cười rồi ung dung rời khỏi, khi đi đến cửa hầm thì tắt đèn dầu, Mạc Như chặn kín lối vào. Cô lấy một ít đất khô từ nơi khác để làm cho nó giống với khu vực xung quanh rồi đi về nhà.
Nửa đêm cuối tháng không có trăng, dù ánh sao sáng chói, nhưng mặt đất càng lúc càng tối om, trên đường trở về cũng không có gì bất trắc.
Hai anh em Mạc Ưng Phỉ và Mạc Ưng Tập vẫn ở đó tìm ve sầu.
Trước kia phát hiện không thấy chị đâu, Mạc Ưng Phỉ tưởng đã lạc mất nên đi tìm nhưng bị Mạc Ưng Tập kéo lại: “Chúng ta chia nhau ra tìm được nhiều, đi cùng nhau tìm được ít.”
Kể từ lúc hai người thoát khỏi đội thì Mạc Ưng Tập đã biết rồi, nhưng cậu ta vẫn luôn giả vờ không biết, còn cố ý nói chuyện với người khác.
Lúc này, Chu Minh Dũ và Mạc Như trở về, Mạc Như hét to: “Em hai, em ba, mấy đứa đi đâu rồi?”
Hai người vội đáp lại một tiếng.
Mạc Ưng Phỉ cười nói: “Chị với anh rể tìm được bao nhiêu con? Trời tối, bất cẩn lạc mất mọi người.”
Mạc Như nói: “Tìm được khoảng mười con, về nhà thôi.”
Bọn họ đi về nhà, Mạc Như cũng không kể lại với ba mẹ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cả nhà ba người ở lại nhà họ Mạc hai ngày.
Mạc Như lặng lẽ đưa cho Thẩm Thục Quân mười đồng, bảo bà may vào áo trong, nếu có chỗ cần dùng tiền thì cũng không đến mức quá túng quẫn.
Đối với nông thôn coi mông gà là ngân hàng, mười đồng là một số tiền lớn, ở nông thôn cho dù nhà cán bộ cũng không dễ dàng có được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận