Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 107: Tới cửa cầu xin (1)

Chương 107: Tới cửa cầu xin (1)
Chu Bồi Cơ lại rất nghiêm túc mà đánh giá cô, ngay sau đó dời tầm mắt nhìn Chu Minh Dũ, nói: "Theo tao thấy mày còn thiếu một người thợ mộc.”
Chu Minh Dũ: “Không đóng vật dụng gì trong nhà cho nên cũng không cần đến thợ mộc, trước tiên cứ xây nhà đã.”
Chu Bồi Cơ: “Không cần thợ mộc sao? Không cần làm cửa sổ? Nhiều gỗ như vậy không nhân tiện đóng luôn tủ quần áo gì sao.”
Chu Minh Dũ quay đầu nhìn Mạc Như.
Mạc Như chớp mắt với anh: Em đang là đồ ngốc đấy, tự anh quyết định đi.
Chu Minh Dũ nói: "Bọn tao cũng không có tiền để mời thợ mộc.” Chu Bồi Cơ học hỏi được từ ba của mình, cũng là một tay thợ mộc tốt, nghe nói còn biết chạm khắc hoa, nhưng mà hiện tại cũng không dùng được, bao nhiêu năm nay không ai sử dụng kỹ thuật chạm khắc nữa.
Chu Bồi Cơ làm vẻ mặt đắc ý, vỗ vỗ ngực mình, “Nơi này có một người không cần tiền, mày có thể mời.”
Chu Minh Dũ: "…"
"Thà tao gọi chú Ba tao làm còn yên tâm hơn.”
Chu Bồi Cơ thấy mình bị xem thường thì lập tức không vui, “Như thế nào, mày cho rằng tao không biết à? Tao nói cho mày nghe, cho dù chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng phải thấy heo chạy chứ, từ nhỏ tao đã đi theo ba mình, có cái gì mà chưa từng thấy?”
Chu Minh Dũ: “Thấy là một chuyện, làm là một chuyện khác.”
Chu Bồi Cơ quay đầu nhìn Mạc Như, "Tôi nói này Mạc Sỏa Ni, cô đừng giả vờ nữa, cô nói xem, tôi làm thợ mộc cho hắn không cần tiền công, vậy mà hắn còn coi thường, có phải đầu óc có vấn đề hay không?”
Mạc Như: "…"
Chu Bồi Cơ cười rộ lên, "Hứ, giả ngu mà tưởng gạt được tôi sao?”
Chu Minh Dũ: "Thật ra cũng có hơi ngốc.”
Chu Bồi Cơ đi đến bênh cạnh Mạc Như, dạo quanh người cô một vòng, nhìn bụng của cô lại thấp giọng nói: "Cô chạy đến ruộng lúa mì kia để nhặt hạt lúa mì, chắc hẳn là nhặt được không ít nhỉ.” Hắn suy nghĩ, khẳng định là giấu ở trong cái bụng kia, nếu không vì sao lại lớn như vậy? Thật ra hắn cũng không biết mang thai thì bụng sẽ lớn cỡ nào, từ lúc hoài nghi Mạc Như, hắn đã âm thầm để ý đến cô, luôn cảm thấy cô cất giấu đồ vật vào trong bụng…
Mạc Như: "!!!"
Chu Minh Dũ nhanh chóng lại đây tách hắn cùng vợ mình ra, "Mày muốn làm gì?”
Chu Bồi Cơ, "Làm thợ mộc chứ làm gì, làm việc không công cho mày rồi vậy mà mày còn không thèm.”
"Vì sao mày phải làm không công cho bọn tao?” Chu Minh Dũ không thể không cẩn thận, anh sợ Chu Bồi Cơ quá khôn khéo, dễ biết được bí mật của Mạc Như.
Chu Bồi Cơ ho khụ khụ hai tiếng, giơ tay vén vén tóc hai cái, “Không phải là vì ta muốn luyện tập hay sao.”
Từ nhỏ hắn đã đi theo ba mình học nghề thợ mộc, nhưng từ bé vẫn luôn được nuông chiều, mẹ hắn không cho hắn làm cái này, không được làm cái kia, kết quả lớn như vậy rồi mà vẫn còn cho rằng hắn là con nít, cái này không thể làm, cái kia không thể đụng vào, thật là. Nếu như hắn không luyện tập thì làm sao có thể kế thừa tay nghề của ba hắn, làm một người thợ mộc xuất sắc nhất!
Chu Minh Dũ: "À, thì ra mày muốn lấy nhà tao ra để luyện tập, vậy lỡ như bị mày làm hỏng thì phải làm sao bây giờ?”
Chu Bồi Cơ: "Làm sao có thể hư được, tao chính là đệ tử ruột của ba tao đấy!”
"Vì sao mày biết vợ tao đi nhặt hạt lúa mì, mày nhìn thấy à?”
“Đúng vậy, cô ta đi tới đi lui ở nơi đó giống như đồ ngốc, có ai mà không thấy? Tao còn định đi nhặt, đáng tiếc đều là tro tàn, không nhặt được tý nào, là mấy người nhặt hết sao?”
Mạc Như nói: "Tôi cũng không nhặt bao nhiêu cả, đều bị đốt thành than.” Cô không hề sợ một chút nào, sau khi lúa mì bị thiêu xong, hơn một nửa đã bị đốt cháy thành than, về sau lại có trời mưa, cho dù dư lại cũng bị mưa to cuốn đi hết rồi. Hơn nữa thời điểm cô ở nơi đó thu hạt lúa mì, những người khác đều làm việc ở những mảnh ruộng khác, không ai ở gần bên cạnh cô cả, cho nên căn bản không cần sợ.
Chu Bồi Cơ thở dài, "Còn không phải là vì cái gì đó sao, nhiều lúa mì như vậy đều bị lãng phí mất.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Cũng không tính là lãng phí hết, về sau không phải cùng có người đi lược tai lúa mì hay sao?”
Chu Bồi Cơ lập tức cảnh giác, nhìn hai người bọn họ.
Chu Minh Dũ làm ra vẻ như đang nói chuyện phiếm, nhưng Chu Bồi Cơ lại biết, khẳng định anh ta đã biết được cái gì đó, nhưng mà xem ra, bộ dáng này hẳn là sẽ không nói ra ngoài, còn làm như không biết gì, cho nên hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chu Bồi Cơ gãi gãi đầu, "Mày cứ ở đó nói không cần không cần đi, ít ra thì tao có thể giúp mày xử lý mấy khúc gỗ này trước.”
"Cần, vì sao lại không cần chứ? Dù sao cũng không cần tốn tiền.” Chu Minh Dũ gật đầu đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận