Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 742: Đói chết đi được (3)

Chương 742: Đói chết đi được (3)
Chương 742: Đói chết đi được (3)
Thấy Mạc Như đi khỏi, Chu Minh Dũ nhấc chân đi vào chuồng gia súc, cười nói: “Ông nội, bác cả, chú, các người trốn ở đây ăn gì ngon thế?”
Kể từ sau khi Mạc Thụ Kiệt đến huấn luyện gia súc, những ông cụ này thích bàn chuyện trong chuồng gia súc, cũng không biết là có gì thích thú.
Chu Thành Nghĩa cười nói: “Cái thằng này chế giễu mấy ông lão này.”
Bọn họ cười phá lên.
Chu Thành Nhân bảo Chu Minh Dũ phân tích xem sao.
Chu Minh Dũ nói: “Chúng ta không cần đoán mò, công xã cũng có suy nghĩ này, trước kia lúc luyện sắt thép, con có nghe nhân viên kỹ thuật cao nói đến.”
Ngay lúc đó, các ông cụ ngẩn người, trước kia cho dù bản thân có đoán nguy hiểm đến mấy, nhưng chung quy cũng là tự mình phỏng đoán, vẫn rất là may mắn.
Hiện tại, nghe thấy Chu Minh Dũ khẳng định việc sẽ hợp nhất đội sản xuất, họ lập tức ngơ ngác rồi.
Các ông cụ cũng không kích động nói với nhau khi gặp chuyện như những người khác, mà ai cũng sụp mí mắt, sầm mặt hút thuốc, “xoạch, xoạch”, khói thuốc lượn lờ, ngay sau đó chuồng gia súc nhỏ đầy khói thuốc lượn lờ.
Đại hắc và Đại hoàng đang gặm cỏ ở bên kia, ngửi thấy mùi khỏi lắc đầu chảy nước mũi và ho.
“Ọ” Dường như Đại hắc đang kháng nghị.
Chu Minh Dũ nói: “Hay là chúng ta đến nhà đội bàn bạc?”
Bò chê mùi thuốc lá, nhưng anh cũng chê mùi phân bò.
Chu Thành Nghĩa nói: “Chúng ta cùng nhau chịu đói rồi sao? Chà, có mệt đến mức nào cũng phải thu hoạch lương thực, là thu hoạch cho người khác, nếu sớm biết như thế thì chũng ta cũng không thu hoạch để các phụ nữ đỡ mệt.”
Chu Minh Dũ: …
Chu Thành Chí cũng phiền muộn, trước kia ông đồng tình hai đội kia, suy nghĩ tìm ra cách, vừa có thể cứu tế bọn họ vừa không để bọn họ vu vạ ‘Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân’, kết quả hiện tại lại có một tin quan trọng như thế coi như giáng một gậy vào đầu.
“Chàng trai, lửa do cháu nhóm, cháu nói xem làm sao dập tắt?” Mấy ông cụ nhìn chằm chằm Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ: “Sao lại là cháu nhóm lửa, là bí thư Tương.”
Chu Thành Nhân: “Nếu con không nói với mọi người đây thì mọi người vẫn còn vui vẻ với nhau, con vừa nói ra thì lại ngủ không ngon giấc rồi, chẳng phải con thì là ai?”
Chu Minh Dũ: Oan cho con quá….
Anh không cự lại được, đành nói: “Chúng ta có thể cứu tế, nhưng không thể để bọn họ ăn, tốt hơn hết là ra công cứu giúp.”
“Ra công cứu giúp nghĩa là sao?” Các ông cụ chưa từng nghe thấy từ nào nho nhã như thế.
Chu Minh Dũ giải thích “Giống như công xã, cho người đi đào mương rồi trợ cấp khẩu phần lương thực. Chúng ta cũng có thể làm như thế, cũng không nói là cho bọn họ mượn lương thực, không biết khi nào bọn họ mới trả. Chỉ nói là đào mương có cơm ăn, không đào thì không có.”
Các ông cụ gật đầu: “Cũng là một cách.”
Chu Minh Dũ nói: “Để đề phòng bọn họ không cảm ơn còn làm người khác tức điên lên, bảo bọn họ dùng khối đất khẩu phần lương thực, một mét khối đất đổi lấy bao nhiêu khoai lang khô, bao nhiêu thìa cháo, tính cho rõ ràng.”
“Như thế không tệ, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Tôi thấy cũng quá sức rồi, những kẻ lười biếng kia có thể làm việc ư?”
“Ở đội bọn họ thì không làm việc, thử ăn khẩu phần lương thực của chúng ta rồi không làm việc mà xem?” Chu Thành Chí hừm một tiếng: “Tôi không nuông chiều bọn họ.”
Mọi người: Đúng thế, có mặt đen sai bảo bọn họ, xem ai dám lười biếng.
Chu Minh Dũ cười nói: “Cháu thấy, chúng ta làm người tốt đến cùng, làm việc tốt đến cùng, dứt khoát giúp bọn họ cày ruộng.”
“Cháu hồ đồ rồi à, gia súc chúng ta mệt thì cần phải nghỉ ngơi chứ, còn cày ruộng giúp cho bọn họ sao?” Chu Thành Nhân lấy cái tẩu thuốc gõ anh.
Tất nhiên chỉ là làm ra vẻ, vừa khéo anh cũng không nỡ.
Chu Minh Dũ vội nói: “Các bác nghe cháu nói, chúng ta không giúp không công, giúp bọn họ canh tác mười mẫu đất, chúng ta giao một mẫu cho đội trồng.”
Chu Thành Chí cười khẩy, nói: “Nếu cứ như vậy thì hai năm nữa bọn họ sẽ phá hết đất đai. Theo truyền thống của gia đình Đại nhĩ tặc, sau khi lấy được lương thực thì đổi tiền trước, cá thịt ăn cho đã, không đủ thì bá đất, bán xong thì đi xin cơm.”
Mọi người cười phá lên.
Chu Minh Dũ nói: “Đất của đội sản xuất bọn họ vốn nhiều hơn chúng ta, năm nay hai mẫu đất chúng ta có thể mở rộng hơn, chúng ta còn phải trông một ít cây trồng kinh tế.”
Lúc này, trồng cây trồng kinh tế là để kiếm tiền, cũng là để tranh giành tiên tiến xin đặc quyền, Chu Minh Dũ cảm thấy rất tốt. Trở thành người tiên tiến, anh có thể nói chuyện được với công xã, có quyền được nói nhiều hơn so với trước đây.
Ít nhất hiện tại Trương Căn Phát không thể nào đối kháng với bọn họ, xem Thôi Phát Trung nể mặt mấy phần là biết rồi.
Vậy nên làm chiến sĩ thi đua rất tốt.
Các ông cụ đều bảo Chu Thành Chí tìm Trương Căn Phát bàn bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận