Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 97: Nhóm lương thực đầu tiên (3)

Chương 97: Nhóm lương thực đầu tiên (3)
Vậy có nghĩa là bọn họ muốn đem ít nhất tám mẫu đất trồng chung vào một mẫu, Trương Căn Phát cũng không có kiến thức về việc đồng áng cho nên hoàn toàn không hiểu được, căn bản là không hề suy xét qua nếu muốn đem tám mẫu lúa mì trồng chung vào một mẫu sẽ có bao nhiêu khó khăn.
Dùng từ kín như bưng cũng đều là đã nói giảm nói tránh đi rồi.
Nhưng ông ta căn bản không thèm quan tâm, chỉ nghĩ rằng không thể mất đi cơ hội này, không thể để tụt hậu mà mất đi sự yêu thích.
Một mẫu đất bọn họ làm hai ngày, tám mẫu đất… ha hả, theo như Chu Minh Dũ tính, bọn họ phải bận rộn lăn lộn đến một tháng.
Đến khi đó, ước chừng lúa mì đều bị thối rữa rồi.
Đồng thời bọn họ còn phải đi bắt chim sẻ.
Hơn nữa, chẳng lẽ nhóm mấy người làm biếng kia sẽ nguyện ý ủng hộ Trương Căn Phát, để ông ta dẫn đầu, bọn họ là công cụ sao?
Đặc biệt là muốn bọn họ làm nhiều hơn so với Đội hai sao, giết quách bọn họ đi cho rồi, làm vậy sao được, trong lòng sẽ cảm thấy không công bằng.
Cho nên bọn họ sẽ cân nhắc kéo dài công việc.
Trương Căn Phát còn đưa ra kế hoạch bảo bọn họ nhanh chóng đi cày mảnh đất bị thiêu hủy kia để tiêu diệt chứng cứ, miễn cho cán bộ trấn trên xuống tra hỏi.
Đương nhiên, điều này phải tạo xong vệ tinh rồi mới tính đến, dù sao cũng không có nhiều người chịu nghe ông ta chỉ huy đến vậy.
Đúng lúc này, cán bộ kỹ thuật nông nghiệp xuống thôn thị sát tình huống hoả hoạn của bọn họ, nhân tiện nhắc nhở, “Theo thông tin dự báo thời tiết đáng tin cậy, mấy hôm nay tỉnh ta sẽ có mưa trên diện rộng, trời mưa to…” Để bọn họ nhanh chóng thu hoạch lúa mì và mang về kho.
Sau khi hô xong, ông ta cưỡi chiếc xe đạp phượng hoàng đã cũ vội vã rời khỏi trang trại nhà họ Chu, đi về hướng Miếu Tướng Quân, Thảo Bạc Nhi phía sau, tiếp tục thét to.
Đến nỗi có người nào thật sự quan tâm hay không thì không xác định.
Chu Thành Chí rất tin tưởng, bởi vì điều này trùng hợp với điều mà mấy ông già bọn họ đã đoán trước.
Cho dù không có mưa bọn họ cũng đều phải liều mạng gặt gấp, huống chi bây giờ dự báo thời tiết đều nói lạ có mưa chứ? Đương nhiên, tin dự báo thời tiết này cũng không biết là ở đâu ra, tính chuẩn xác suất vẫn còn phải chờ mọi người cùng thảo luận.
Chu Thành Chí thét to bảo các đội viên phải gặt gấp lúa mì suốt đêm, thà rằng thu hoạch mà không mưa, còn hơn trời mưa không thể thu hoạch.
Người trẻ tuổi thu hoạch lúa mì, người lớn tuổi thì ở chỗ bãi tràng, dùng gây gai cải cúc đã được chuẩn bị sẵn từ trước để bện lớp che phủ, tốt nhất là nên bó lúa mì từng bó nhỏ, dùng dây gai cải cúc bện quấn vào nhau, cứ như thế mà bện tấm phủ dài mười mét, đến lúc đó sử dụng như một công cụ chống mưa, xếp từng lớp vây quanh trên những tai lúa.
Suốt một đêm, người của Đội hai đã thu hoạch xong lúa mì, Đội một vẫn còn một mảnh cho nên nhờ Đội hai hỗ trợ. Chu Thành Chí để cho những người gặt gấp vào ca đêm mệt nhất về nghỉ ngơi, sau đó lại cử mấy người có khả năng đi hỗ trợ Đội một cắt lúa mì.
Ngày hôm sau, ánh nắng gay gắt như đang cười nhạo bọn họ.
Nhiều người ở Đội ba Đội bốn đều cười ha ha, "Mấy đồ ngốc kia buổi tối không ngủ, ban ngày lại phơi nắng, mưa ở đâu ra chứ.”
Đám người Chu Thành Chí đương nhiên làm lơ việc bọn họ cười nhạo, tiếp tục cố gắng làm việc. Chờ đến khi Đội hai giúp đỡ Đội một thu hoạch xong lúa mì đưa về bãi tràng, người của hai đội đều tăng cường đập lúa, rê thóc, để tránh cho trời đột nhiên âm u.
Bởi vì một khi trời âm u đi thì sẽ không thích hợp cho việc đập lúa, cần phải chờ trời thật nắng mới được.
Kết quả, bọn họ bận rộn làm việc hai ngày liên tiếp cũng không có mưa, mặt trời chiếu ánh nắng gay gắt treo ở trên bầu trời giống như đang cười nhạo bọn họ.
Triệu Hóa Dân đi đến trước mặt Trương Căn Phát nịnh nọt, nói: “Đại đội trưởng, ông trời cũng đang giúp chúng ta đấy, làm gì có mưa, thật đúng là đánh rắm mà.”
Trương Căn Phát ngẩng đầu nhìn trời, tuy rằng có mấy đám mây treo ở chân trời, nhưng mặt trời lại vô cùng nóng rát, không có khả năng sẽ đổ mưa.
Ông ta nói: "Mấy con lừa ngoan cố kia thì hiểu cái gì! Chủ tịch Mao đã nói, mọi người nhất định sẽ được chầu trời, chúng ta nhất định có thể chầu trời!”
Mấy người Triệu Hóa Dân đều hô theo: “Mọi người nhất định sẽ được chầu trời, chúng ta nhất định có thể chầu trời!”
Mạc Như đang vác rổ đi đến mảnh đất kia thu lá non của cây dền gai, nghe bọn họ hô cái gì mà chầu trời, chầu trời, cô cũng không biết nói cái gì cho tốt.
Đương nhiên, người nào cũng đều phải chầu trời rồi, không ai có thể thật sự sống mãi không chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận