Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 190: Khao khát, không đủ (4)

Chương 190: Khao khát, không đủ (4)
Chị ta mặc đồ cũ thì sao? Chị ta vẫn là con gái của một gia đình đàng hoàng, đâu có giống kẻ ngốc này?
Mạc Sỏa Ni là do nhà mẹ đẻ bán một bao tải khoai lang khô, lúc mới đến càng tả tơi hơn, khi kết hôn cũng không áo quần mới để mặc, còn mất mặt hơn chị ta nhiều.
Nhưng sao không thấy mẹ chồng làm mặt lạnh, lại còn thiên vị nữa. Nào là trứng gà nào là vải hoa.
Nghĩ đến đây, Trương Cấu ấm ức vành mắt đỏ hoe, bắt đầu nói sau khi mình được gả đến đây chịu bao nhiêu là khổ, ngày nào cũng làm việc quần quật mà chưa từng mặc áo quần mới, chưa từng được ăn một quả trứng gà luộc, hiện tại em gái bốn sắp kết hôn rồi, trong nhà cũng không mua được một tấm vải... Càng nói càng ấm ức, cuối cùng bắt đầu lau nước mắt.
Chị ta che mặt khóc hu hu làm Mạc Như giật mình.
Sao đang nói lại khóc rồi?
Cô nghĩ Trương Cấu đến để lấy vải, nhưng hai tấm vải hoa này cô cũng không nỡ.
“Chị dâu ba! Chị... Chị đừng khóc nữa.” Cô nhìn xung quanh mà không tìm thấy thứ gì có thể lau nước mắt.
Trương Cấu đưa tay lên quẹt nước mặt, nhỏ giọng nói: “Sỏa Ni! Cô cắt cái này giờ cũng không mặc được, hay là tôi cho...”
“Chị dâu! Đây là em chuẩn bị sinh xong mặc.”
Mạc Như không chịu nổi khi có người khóc trước mặt cô, nhất là thời điểm này ai cũng nghèo, chẳng những mặc rách rưới mà còn xanh xao. Với ánh mắt của người từng trải thời kỳ sung túc đúng là đáng đồng cảm.
Nhưng đồng cảm là đồng cảm, đồng cảm không tượng trưng cho thánh mẫu, hiện tại cô cũng nghèo.
“Chị dâu! Em cũng đã mua một tấm vải thứ phẩm, không nhiều lắm nhưng may quần ngắn chút thì cũng đủ, em để dành cho chị và chị dâu hai mỗi người một tấm, đang định là cho hai chị vào dịp tết Trung Thu.”
Cô muốn để đến tết Trung Thu để làm quà, nhưng thấy Trương Cấu như vậy nên vẫn lấy ra.
Trương Cấu vừa nghe thấy, lập tức vui mừng: “Giống với quần của em chứ.”
Mạc Như gật đầu, cô đi đến cái tủ yểm trợ lấy ra để trên giường đất.
Trương Cấu vui đến không ngậm được miệng, chị ta mang đến bên cửa sổ bày ra rồi nhìn, ngay sau đó sắc mặt càng lúc càng khó coi, cười khẩy và nói: “Sỏa Ni! Cô cũng có lòng thật, tôi mang vải rách nát thế này về nhà chẳng phải sẽ bị người khác chê cười hay sao? Cô nhìn xem, đây là loại vải gì? Chưa nói đến lỗ thủng, còn có rất nhiều lỗi, đứt chỉ, thắt nút…” Chị ta cho rằng Mạc Như cắt phần tốt may quần cho mình, còn phần rách nát thì để cho chị ta. Đây chẳng phải là cố ý vả mặt chị ta hay sao? Chị ta bĩu môi, không kìm được tức giận nói: “Ai mà chưa từng ở trần, chưa đến mức mặt dày phải lấy tấm vải tả tơi này...”
Sắc mặt Mạc Như thay đổi, không đợi chị ta nói xong, cô đưa tay lấy lại vải rồi quay người vứt vào trong tủ (không gian), cũng mặc kệ Trương Cấu sững sờ ở đó với bộ dạng lúng ta lúng túng: “Xin lỗi chị dâu ba! Không biết là chị dâu coi thường đến vậy, em tự giữ lấy cho mình vậy.”
Nói xong, cô tiếp tục cúi đầu may đồ.
Tuy thường ngày cô điềm đạm, nhưng từ nhỏ đã được chiều chuộng, nếu không phải được ba mẹ dạy dỗ chu đáo biết đạo lý đối nhân xử thế thì rất có bệnh công chúa. Dù sao ngoài mặt cô có vẻ là người dễ nói chuyện, nhưng trong lòng hiểu rất rõ, suy tính cũng rất nhanh, tuyệt đối không phải là một thánh mẫu nhẫn nhục chịu đựng.
Cứ như thế, Trương Cấu lại ngẩn người, mẹ chồng tỏ thái độ thì thôi đi, cô em dâu ngốc ngếch dựa vào cái gì?
Đây là muốn đến bắt nạt chị ta ư?
Chị ta chỉ muốn tông cửa xông ra ngoài không bao giờ về lại nữa, để nhà ông Chu mất một cô con dâu.
Chị ta muốn chửi như tát nước, chửi Mạc Như cho mất mặt.
Chị ta muốn...
Lúc này nghe thấy ba mẹ chồng từ bên ngoài trở về, chị ta méo miệng lau nước mắt, bước thật chậm ra ngoài mà không nói gì, chị ta giả vờ đang bận việc ở gian nhà chính, chị ta rót một bát nước lạnh rồi về phòng uống.
Mạc Như lấy tấm vải thứ phẩm còn lại cho chị dâu hai, cô nói với Trương Thúy Hoa ở trong sân: “Mẹ! Tạm thời con không về nhà mẹ đẻ nữa, đợi sinh xong rồi tính tiếp.”
Trương Thúy Hoa để cô tự sắp sếp, cười nói: “Đến lúc đó về nhà thì không có bánh màn thầu to mang đi đâu.”
Khi cô sinh sẽ là mùa thu hoạch cao lương, cùng lắm thì vác vài cân cao lương về nhà.
Mạc Như không quan trọng chuyện đó, cô tặng vải cho Đinh Lan Anh: “Chị dâu hai! Em có mua thêm mấy thước vải thứ phẩm, chị xem em may cái quần mặc.” Cô chỉ lên người mình: “Không nhìn ra là thứ phẩm đâu.”
Đinh Lan Anh vui mừng cầm lấy, dù là vải thứ phẩm nhưng hiện tại không có phiếu và tiền cũng không mua được, đến tiết Thanh Minh, chị dâu của cô có phiếu năm tấc vải, mua về may yếm cho con.
Chị ta nhìn kỹ chiếc quần của Mạc Như và hỏi cách làm, cũng là để học hỏi: “Trông đẹp lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận